Vân Thanh suýt chút nữa hét lên.
Nhưng Bạc Cảnh Sâm không cho cô cơ hội, dường như anh ta đang tức giận, bàn tay lớn dùng lực mạnh giữ chặt lấy eo cô, nhấc cả người Vân Thanh lên, ôm cô sang ngồi ở vị trí bên cạnh. Ghế trống mà Vân Thanh không ngồi, Bạc Cảnh Sâm bước tới ngồi xuống, ỏ’ giữa cô và Mạc Bắc Chu.
Hai người này có quen biết nhau, trong không khí cỏ mùi thuốc súng.
Mạc Bắc Chu dựa vào lưng ghế, lơ đãng nhìn Bạc Cảnh Sâm bên cạnh, trong bóng tối, đồi mắt xanh lam cùa anh ta càng thêm gian xảo: “Anh thật biết chọn thời gian.”
Bạc Cảnh Sâm cau mày liếc nhìn anh ta: “Muốn chết?”
Mạc Bắc Chu cau mày.
“Đương nhiên không phải. Tôi đặc biệt tới tìm Vân tiểu thư.”
Vân Thanh định cúi xuống, trốn thoát khỏi nơi này:
“Em thử chạy xem.” Giọng nói của Bạc Cảnh Sâm, lạnh
lùng băng giá.
Vân Thanh lặng lẽ ngồi xuống ghế, cô vén tóc, quay đầu lại, nở nụ cười rạng rỡ nhìn Bạc Cảnh Sâm: “Cảnh gia, thật trùng hợp.”
Bạc Cảnh Sâm rõ ràng không thích chiêu này của cô, cười như không: “Hoắc phu nhân thật có bản lĩnh, gửi tin nhắn xong lại cho tồi vào danh sách chặn, coi tồi như đứa thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi à?”
…Làm gì có đứa kiêu ngạo thế này?
Vân Thanh chửi mắng trong lòng.
Nhưng khồng thể đi được nữa rồi.
Ánh đèn trên sân khấu sáng rực, MC bước lên sân khấu, tuyên bố buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Vân Thanh ngồi ở hàng ghế đầu, vì hiệu ứng tối của ánh đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150316/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.