“ Em đã nói…em có thể giúp anh, em nhất định sẽ cứu anh!” Vân Thanh chịu đựng nỗi đau do cố tay bị nắm chặt, nói rỏ ràng từng chữ một, “Hoắc Cảnh Thâm, anh đừng cố đuổi em đi nữa!”
Anh lạnh lùng, không khí trong cản phòng ngày càng trở nên ngột ngạt, đáng sợ.
^ Cô muốn chết, vậy dé tòi giúp cò! ’
Đòi bàn tay to lớn lạnh toát của anh nắm lấy cổ Vân Thanh, siết chặt từng chút từng chút một, không khí lạnh đáng sợ dẩn dần vắt kiệt oxy.
Anh biết cô trước giờ sẽ không ngồi ỉm chờ chết, anh đợi cô ra tay.
Quả nhiên, anh thấy Vân Thanh lấy ra một con dao ngắn, định đâm về phía anh…Thế này, mới là cách làm thông minh chứ.
Hoắc Cảnh Thâm tháy cô giơ dao lên, đợi mủi dao chĩa về phía minh.
Nhưng…một giây sau, trước mắt anh là màu máu đò thẫm.
Vân Thanh tự cứa vào lòng bàn tay minh.
Hoắc Cảnh Thâm vô cùng kinh ngạc.
“ Máu của em có thé làm thuôc dần ” Cô
thậm chí còn.
cười với anh, rồi nhỏ giọng nói: “ Hoắc Cảnh Thâm, trên đời này chẳng có thuốc nào tốt hơn em dành cho anh
đâu.
”
“Cút ra ngoài cho tỏi!” Hoắc Cảnh Thâm hoàn toàn tức giận hát tay ra.
Vân Thanh bị ngã qua một bên, lại đứng dậy, từng bước đi về phía anh.
Cồ giơ bàn tay đang chảy máu của mình lên chém dọc theo vết thương, nhát dao thử hai lại chém xuống, máu chảy như suối, từ lòng bàn tay uốn lượn thành mạng nhện bao phủ toàn bộ cánh tay thon gọn đẹp đẽ của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150483/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.