Vân Thanh lướt xuống, người đàn ông cao lớn đeo mặt nạ bị còng tay, đối diện với ống kính, trong mắt không có một tia cảm xúc nào.
Cô nhớ tới đôi mắt đó, anh ta chính là người đã xông vào tiểu viện để cứu Vân Nghiên Thư ngày hôm đó.
Người đàn ông tên là Mặc Từ.
Anh ta nhìn vào ống kính, nhận mọi trách nhiệm về mình, hoàn toàn không nhắc đến Vân Nghiên Thư.
Vân Thanh câu môi mỉa mai, thật sự trung thành.
Cô rất muốn gặp người đàn ông
tên Mặc Từ này.
Hai ngày sau, Vân Thanh xuất hiện tại trại giam.
Mặc Từ vẫn đeo mặt nạ, nhưng anh ta đã thay đồng phục tù nhân, chờ ngày xét xử cuối cùng.
Vân Thanh ngồi đối diện với anh ta, ngón tay thon dài trắng nõn gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Cố ý giết người, dù lânh mức án nhẹ nhất cũng sẽ phải ngồi tù.
”
Cô nhìn vào đỏi mắt lạnh lùng dưới lớp mặt nạ của người đàn ông, cất giọng nhắc nhở “Nếu chịu thay cô ta cả đời, Vân Nghiên Thư cũng sẽ không thấy cảm động.
”
Mặc Từ lạnh lùng nói: “Người là do tôi giết, không liên quan đến
Vân Nghiên Thư.
”
Hóa ra không phải là trung thảnh, mà là si tình…
Vân Thanh lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video rất nổi tiếng trên mạng, đẩy xuống trước mắt của Mặc Từ.
/
Tại hiện trường đám tang của Vân Kiều Kiều, nơi quay đoạn video, Vân Nghiên Thư mặc một chiếc váy đen lịch lãm, bị vây quanh bởi rất đông phóng viên.
Đôi mắt cô ta đò hoe, sưng lên vì khóc, trông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-to-tong-ngang-buong-cua-hoac-gia/1150611/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.