Chương 513
“Khi còn bé tôi bị sốt cao không hạ, chính một y tá thực tập đã truyền dịch cho tôi. Mạch máu của tôi quá nhỏ, một đêm đâm sáu lần cũng không tiêm vào. Bọn nọ nói lúc đó tôi khóc như một con lợn bị mổ thịt. Thật sự rất tồi tệ.”
Khi kể về những kỷ niệm này, nét mặt Giang Nguyệt tươi tắn, hoạt bát như một đứa trẻ: “Khi đó, tôi đã thề rằng sau này sẽ không bao giờ dây dưa với các bác sĩ, y tá nữa.”
Cô nói cực kỳ ngây thơ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc bổ sung một câu: “Đương nhiên là ngoại trừ bác sĩ Kiều rồi.”
Câu cuối cùng là để trấn an.
Kiều Cẩn Nhuận cười cười: “Vậy xem ra tôi ở trong lòng cô, còn có thể nói là đặc biệt nha.”
Không biết có phải vì cuối tuần hay không, trong bệnh viện có rất đông người đến khám bệnh, Giang Nguyệt và Kiều Cẩn Nhuận liền giải quyết bữa trưa trong phòng khám.
Đợi đến hai giờ chiều, người bạn là bác sĩ tâm lý mà Kiều Cẩn Nhuận đề cập liền vội vã chạy tới.
“Để tôi giới thiệu một chút, đây là bác sĩ Chu.” Kiều Cẩn Nhuận giới thiệu người đến với Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt lập tức đứng lên, lễ phép gật đầu, ánh mắt dừng trên bảng tên ngực bác sĩ Chu.
Chu Thành!
Không biết vì sao, Giang Nguyệt luôn có cảm giác đã từng thấy cái tên này ở đâu rồi.
Dường như cách đây không lâu có một bài báo đưa tin, nói rằng một giáo sư tâm lý học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/1585404/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.