Chương 233
Nơi này không có quần áo của cô nên cô tùy tiện vớ lấy một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh làm bộ đồ ngủ, độ dài chỉ vừa che đến trên đùi.
Đèn trong phòng có màu vàng ấm áp.
Giang Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng của nam, đôi chân dài trắng nõn lộ ra ngoài không khí, dưới ánh đèn phòng ngủ càng phản chiếu làn da nõn nà.
Cô đang xuất thần nhìn chằm chằm vào một góc phòng, nhìn từ phía sau có thể thấy chiếc cổ trắng ngần, còn có xương b ướm mơ hồ lộ ra dưới lớp áo sau lưng.
Đẹp, nhưng cô đơn.
Mong manh dễ vỡ.
Giống như chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể khiến cô vỡ vụn.
Tiêu Kỳ Nhiên dừng bước, ánh mắt thâm thúy đen kịt nhìn cô thật lâu.
“Giang Nguyệt.” Giọng anh trầm thấp.
Nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Giang Nguyệt hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía anh.
Óng ánh trong đáy mắt của cô vẫn chưa được che giấu tốt, một đôi mắt xinh đẹp và thanh tú giờ phút này giống như gương vỡ, không thể ghép lại với nhau.
Mờ mịt và bất lực.
Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, cảm xúc trong đáy mắt cô rất nhanh thu hồi, ngữ khí nhàn nhạt như bình thường: “Anh xong việc rồi à?”
Tiêu Kỳ Nhiên đi từng bước về phía cô.
Giang Nguyệt nhìn người đàn ông đang dần đến gần, hô hấp đột nhiên có chút khó khăn, vô thức nắm chặt ga giường.
Mùi hương trên người Tiêu Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/1586545/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.