Chương 123
Giang Nguyệt cố gắng nâng mí mắt lên, đầu óc mơ màng thanh tỉnh một chút, thanh âm trở nên khàn khàn, yếu ớt nói: “Tôi lạnh quá…”
“Lạnh cũng là đáng đời cô.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh nhạt, nhưng anh lại cởi bộ vest của mình ra, khoác lên người cô, che lại vào những nơi dễ bị gió lọt vào cho cô.
Khi khởi động xe, cũng bật máy sưởi ở mức tối đa.
Đầu óc Giang Nguyệt choáng váng, cô căn bản không phân biệt được hiện thực cùng mộng cảnh, chỉ cảm thấy chiếc áo khoác này rất ấm áp, không nhịn được muốn cuộn mình trong đó.
Cuối cùng, đầu của cô cũng bị chôn vùi trong chiếc áo của Tiêu Kỳ Nhiên.
Tiêu Kỳ Nhiên mang theo Giang Nguyệt hỏa tốc chạy tới bệnh viện, đến phòng cấp cứu, được tiêm thuốc hạ sốt, lại nhận đơn thuốc. Sau đó mới lái xe đưa cô về Thụy Uyển.
Một phen giày vò, Giang Nguyệt cuối cùng cũng hạ sốt.
Khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô rốt cục giãn ra, hô hấp cũng trở nên đều hơn, nhiệt độ cơ thể nóng bừng cuối cùng cũng giảm xuống. Thậm chí còn nói những lời trong mơ.
Thanh âm quá nhỏ, Tiêu Kỳ Nhiên chỉ có thể ghé sát vào lắng nghe.
“Tôi đau.” Anh mơ hồ nghe thấy cô thốt ra hai chữ này.
Thần sắc Tiêu Kỳ Nhiên căng thẳng: “Đau ở đâu?”
Giang Nguyệt: “Mông bị tiêm, đau”
Tiêu Kỳ Nhiên: “…”
Sáng hôm sau, cơn sốt đã hoàn toàn hạ, Giang Nguyệt cảm giác thân thể cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tong-xin-tha-cho-toi/1586915/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.