Trúc yêu trở lại trong nhà nhỏ, vài con gấu trúc con đang loạng choà loạng choạng tiếp sức vận chuyển ấm nước.
Trúc yêu ngồi xổm xuống, nhận lấy ấm nước: “Các ngươi muốn chuyển vật này đến nơi nào?”
Cái con bánh bao to lớn nhất nghiêm trang lay động đầu lông xù tròn, tay ngắn chỉ bãi cỏ ngoài cửa sổ, dùng âm thanh non như sữa mơ hồ không rõ nói: “Cây… Cây cây…”
Trúc yêu ngẩng đầu nhìn lại, bên trong bãi cỏ mọc ra một mầm non kỳ lạ.
Cây cỏ núi đá trong núi Lịch Nhi đều lớn thành tráng kiện hùng vĩ, chưa từng có loại cây mềm mại như này, cành hoa nhỏ mảnh khảnh như thế.
Trúc yêu cầm lấy ấm nước, đi ra phía ngoài.
Trước trước sau sau có sáu con bánh bao nhỏ vây quanh chân, dồn dập dồn dập bò.
Trúc yêu không dám đi quá nhanh, sợ mình không cẩn thận dẫm bẹp một đứa.
Nhóm bánh bao bò rất chậm, nhưng từng con từng con lại nhiệt tình mười phần, mệt đến đầu đầy mồ hôi cũng phải vây quanh bụi cây, xoay vòng quanh mầm non mềm mại kia.
Trúc yêu ngồi xổm người xuống, ôn nhu nâng ấm nước nhẹ nhàng tưới hơi nước xuống, bên cạnh mầm non chiếu ra một vầng cầu vồng nho nhỏ.
Nhóm bánh bao nhỏ vui vẻ đến lăn lộn đầy đất, ôm cẳng chân Trúc yêu làm nũng.
Trúc yêu cười khổ, trìu mến lần lượt xoa xoa từng cái đầu nhỏ.
Y thật sự không nhớ rõ.
Năm đó ở núi Trường Dạ, y bị Tạ Kiếm Nhai đâm một kiếm khiến cho hồn phi phách tán, nghĩ chính mình sẽ cứ như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-truc-yeu/2557263/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.