Bà cụ Tô nói thẳng: “Chú Nhiếp, ‘mời’ cô ta ra ngoài!”
Nhìn thôi cũng phiền muốn chết.
Chú Nhiếp không nể nang nói: “Mời cô Bối!”
Bối Thần Vũ lại như không nghe thấy lời đuổi khách, liên tục dập đầu: “Xin lỗi, xin lỗi….
”
“Con biết con không xứng bước chân vào nhà bác….
Nhưng con thật sự muốn cảm ơn bác và mọi người, nếu anh Nhất Trần không cho con tiền điều trị thì con chẳng thể sống tới hôm nay! Xin lão phu nhân cho con một cơ hội báo đáp, nếu không thì lòng con vô cùng áy náy!”
Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, rõ ràng dì này tới cảm ơn nhưng sao lại khiến người khác cảm thấy không thoải mái nhỉ?
“Dì ơi, vậy dì trả lại tiền đi ạ!” Túc Bảo ngẫm nghĩ rồi nói: “Dì luôn nói không biết báo đáp thế nào, còn nói không báo đáp thì trong lòng sẽ áy náy và bất an, vậy dì trả lại tiền đi! Trả xong tiền thì chẳng còn gì phải nghĩ ngợi nữa!”
Cô bé con nghiêm túc trình bày cách giải quyết vấn đề mà bé đã cân nhắc.
Hơn nữa, bé chợt nghĩ ra----Bao nhiêu là tiền như vậy!!!
Mấy trăm vạn tệ đó nha!! Nhiều hơn bao lì xì của bé rất nhiều…
Trả lại tiền, nhất định phải trả lại tiền!
Người nhà họ Tô đều sửng sốt, sao họ….
không nghĩ ra cách giải quyết theo hướng này nhỉ??
Mọi người đều trầm mặc, bà cụ Tô nháy mắt ra hiệu chú Nhiếp để Túc Bảo nói hết.
Bối Thần Vũ tròn mắt ngỡ ngàng.
Cô ta tới để cảm ơn nhà họ Tô, không phải để trả tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/1488779/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.