🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mọi thứ đều do cô bé tự mình chuẩn bị đâu ra đấy, đúng là đứa trẻ ngoan không khiến người lớn phải nhọc lòng mà.
Xong xuôi, cô bé đeo cặp trên lưng rồi vui vẻ ra khỏi phòng.
Ngược lại hoàn toàn với Túc Bảo là Hân Hân với bộ dạng như chưa hoàn hồn, liên tục ngáp ngủ, nói năng lộn xộn: “Mặc cặp sách, đeo cốc uống nước…. Túc Bảo ơi chúng ta đi thôi.”
Dạo này Hân Hân tỉnh giấc rất sớm để cùng Túc Bảo đến trường mầm non.
Ông cụ Tô gấp tờ báo lại, hỏi: “Chuẩn bị đầy đủ đồ chưa các con?”
Túc Bảo: “Dạ!”
Hân Hân: “Dạ…”
Hân Hân vừa nói vừa ngáp ngủ, theo bản năng kéo cặp ra.
Túc Bảo liếc nhìn, trong cặp của chị Hân Hân có một cái đèn ngủ và một chiếc giày thối.
(?⊿?)?

Mộc Quy Phàm vừa luyện tập buổi sáng xong thì trông thấy Hân Hân và Túc Bảo ra khỏi cửa.
Anh bèn hỏi: “Đi học sớm vậy à?”
Cô bé con không thèm đợi người ba này…..
Xe đưa đón của trường học chạy hai khung giờ 7h:30 và 8h:00. Hôm qua Túc Bảo đi xe 8h:00 nên Mộc Quy Phàm nghĩ hôm nay cô bé cũng đi xe đấy.
Túc Bảo gật đầu: “Dạ, con đến trường mầm non đây, ba ở nhà phải ngoan nhé!”
Mộc Quy Phàm cười: “Ừ.”
Bà cụ Tô chạy đuổi theo, nói: “Túc Bảo, ăn sáng xong rồi hẵng đi con!”
Túc Bảo khoát tay: “Không ạ, con muốn đến ăn bữa sáng ở trường.”
Trẻ con đều như vậy, mới đi học có cảm giác mới lạ nên thấy đồ ăn ở trường mầm non ngon hơn ở nhà.

Tâm trạng bà cụ Tô lập tức trở nên ủ dột: Ôi Túc Bảo ngoan của bà không cần bữa sáng tình yêu của bà nữa sao?
**
Phía sau Túc Bảo và Hân Hân còn có ba cậu bé khác cũng lên xe đưa đón của trường học.
Hân Hân dựa đầu vào vai của Túc Bảo để ngủ bù.
Túc Bảo nhìn trái ngó phải hồi lâu mới thấy Kỷ Trường chậm rì rì bay tới.
Túc Bảo hỏi: “Sư phụ, người sao vậy? Hôm qua người đã làm chuyện xấu gì à? Sao trông bộ dạng cứ như bị sét đánh vậy!”
Kỷ Trường: “…”.
Nói ra có lẽ con không tin, nhưng ta đã lỡ tay vỗ chết mẹ ruột của con rồi.
Kỷ Trường mấp máy môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Không, không có gì….Hôm qua sư phụ tăng ca nên quá mệt mỏi thôi.”
Túc Bảo bỗng nhìn Kỷ Trường đăm đăm, hỏi: “Sư phụ, có phải người giấu con chuyện gì không?”
Kỷ Trường khựng lại vài giây rồi lập tức đáp: “Không có, tuyệt đối không có chuyện gì giấu con hết.”
Túc Bảo hồ nghi nhìn, chỉ cảm thấy bộ dạng của sư mình rất giống kẻ có tật giật mình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.