Lâm Tuyết Anh: Huhu, sao bà cụ có thể nói mình như thế chứ?
Du Sâm Miểu đứng cách đó không xa chỉ cảm thấy lời lẽ của bà cụ Tô quá hà khắc.
Tiểu Anh Đào đến xin lỗi đáng thương như vậy rồi, bọn họ không muốn nghe thì bỏ đi là được, sao phải mắng Tiểu Anh Đào!
“Tiểu Anh Đào!” Du Sâm Miểu kêu một tiếng rồi đi về phía cô nàng.
Tô Nhất Trần một tay ẵm Túc Bảo, một tay đẩy xe lăn của bà cụ Tô lên xe, đóng cửa rồi rời đi.
Lâm Tuyết Anh không cam tâm chạy theo xe: “Tô tổng, Tô tổng! Anh nghe tôi nói…”
Nhìn chiếc xe chạy xa dần, Lâm Tuyết Anh bật khóc năn nỉ: “Sâm Miểu, chẳng phải xe anh đỗ gần đây ư? Mau, chúng ta đuổi theo Tô tổng…”
Du Sâm Miểu: “Tiểu Anh Đào, kệ đi, từ bỏ đi em!”
Du Sâm Miểu khóc: “Không! Em tuyệt đối không bỏ cuộc! Em nhất định phải có được sự tha thứ của nhà họ Tô… Sâm Miểu xin anh đấy, giúp em với!”
Du Sâm Miểu bất đắc dĩ, chỉ đành lái xe đuổi theo xe Tô Nhất Trần, hoàn toàn không biết mình đang giúp Lâm Tuyết Anh ‘theo đuổi đàn ông’…
**
Chợ giao dịch thuốc Đông y dốc Kiến Dương
Đây là một trong những chợ giao dịch thuốc Đông y lớn nhất và chuyên nghiệp nhất cả nước, cả chợ có diện tích trăm mẫu, ồn ào náo nhiệt.
Túc Bảo nắm tay Tô Nhất Trần, chốc chốc nhìn chỗ này, lát lát lại ngắm chỗ kia..
Kỷ Trường bay bên cạnh dạy cô bé nhận biết thuốc: “Đây là Tam Thất còn đây là sâm phương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/1489065/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.