“Cảm ơn….”
Mộc Quy Phàm bước tới ẵm Túc Bảo, nói: “Đi thôi con!”
Túc Bảo vẫy tay tạm biệt, Cao Phi cũng vội vẫy tay chào.
Trong đầu anh bỗng vang lên lời hát ‘ai nói đứng ở nơi sáng mới được xem là anh hùng?’
Cao Phi phì cười, dụi mắt, lẩm bẩm: “Cảm ơn em nhé…”
Cô bé xa lạ.
Cao Phi cảm thấy mình lại có dũng khí vô hạn rồi.
Người phụ nữ trung niên vẫn khóc lóc chửi rủa bên cạnh.
“Các người dựa vào cái gì mà tức giận mắng mỏ tôi? Các người hiểu tâm trạng tôi không? Các người có mất con gái không? Các người chẳng hiểu gì hết!!”
“Lẽ nào tôi nói sai ư? Nếu bọn họ cứu người sớm một chút thì con gái tôi đã không chết rồi….”
“Hu hu, đều do các người hại chết con gái tôi, Quân Nhi của tôi…”
Gió thổi tung tấm vải xanh che xác chết nữ, để lộ khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt mở to của cô gái…
Không ai nhìn thấy, con ngươi của xác chết di chuyển một hồi, sau đó mới bất động.
Túc Bảo nắm chặt lá bùa vàng trong tay, cau mày nhìn chằm chằm vào tấm vải màu xanh bị gió xốc lên ở nơi xa.
“Con lệ quỷ này ranh ma quá đi.” Túc Bảo nói: “Nó… Ơ?”
Mộc Quy Phàm nói: “Sao thế?”
Túc Bảo chỉ vào thi thể của cô bé ở nơi xa: “Ba, hai mắt của chị đó nhắm lại rồi.”
Mộc Quy Phàm nhìn sang, quả nhiên là như vậy.
Vừa rồi không có ai chú ý tới sự khác thường của thi thể nữ, nhưng anh và Túc Bảo vẫn luôn chú ý.
Ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/1489205/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.