“Bà ơi, con muốn ăn xôi vừng và đậu phộng~” Túc Bảo đáp.
Những bông tuyết đang bay bên ngoài, nhưng bên trong ngôi nhà lại vô cùng ấm áp.
Mùa đông trời tối rất nhanh, khi Tô Nhất Trần trở về nhà, anh đột nhiên nhìn thấy hai bóng người, một lớn một nhỏ đang đứng cách cửa không xa.
Túc Bảo thấy cậu cả trở về, liền chạy trên tuyết nói: “Cậu cả về rồi! Sao trời tối như vậy mới tan làm ạ?”
Tô Nhất Trần cười ấm áp: “Hôm nay thật sự có cuộc họp nên cậu cả về hơi muộn.”
Túc Bảo thò đầu: “Ba con cũng chưa về, gần đây con không nhìn thấy ba.”
Tô Nhất Trần ôm bé, vừa đi vào trong vừa nói: “Chắc tối muộn hơn ba con sẽ về.”
Túc Bảo reo lên, lập tức vùng ra: “Vậy con đi hâm đồ ăn cho ba con nhé!”
“Đúng rồi, ngày mai con sẽ dẫn mợ cả đi nạp điện!”
Tô Nhất Trần gật đầu và nhìn bé chạy vào. Vừa chạy, bé vừa hét lên “Dì Ngô, dì ở đâu ạ~”
Dì Ngô vội vàng bước ra ngoài với nụ cười trên môi: “Có chuyện gì vậy?”
Hai người vừa đi vào bếp vừa nói chuyện.
Tô Nhất Trần quay lại và thấy Diêu Linh Nguyệt vẫn đứng bên ngoài.
“Sao vậy em?” Anh dừng lại và khó hiểu hỏi.
Tuyết rơi dày đặc trên tóc và lông mi của Diêu Linh Nguyệt, cô không cảm nhận được lạnh, cũng không cảm nhận được nhiệt độ của thế giới.
Cô nhìn chằm chằm vào Tô Nhất Trần và ngập ngừng nói: “Rửa…”
Tô Nhất Trần chậm rãi tiến về phía trước vài bước, đi tới gần cô, giúp cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-tuc-bao-dang-gom/448149/chuong-1404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.