Bùi Đại lão gia nghe được chuyện bất khả tư nghị* nhất mà ông ta cả đời này mới nghe qua, sắc mặt ông ta xanh mét, ném đồ chặn giấy, cả giận nói: "Lão Nhị, đây là thân huynh đệ ngươi, ngươi tin lời đồn hoang đường này, còn chạy tới trước mặt của ta nói, huynh đệ ngươi ở đâu có lỗi với ngươi, sao ngươi lại hận hắn như vậy?"
Lúc Bùi Đại lão gia phát hỏa, Bùi Minh ngay lập tức quỳ xuống, đồ chặn giấy sạt qua vai của hắn rơi xuống đất, hắn chịu đựng đau, một tiếng kêu đau đớn cũng không kêu.
Hắn nghe Bùi Đại lão gia nói xong, cố nén kích động trong lòng, dùng giọng điệu trấn tĩnh nói: "Bá phụ, ta đúng là sợ lời đồn này đả thương huynh đệ của ta, mới phái người đi tìm bà đỡ đỡ đẻ cho mẫu thân hai mươi mấy năm trước. Ngài nghĩ thử xem, bà đỡ này hai mươi mấy năm trước sau khi đỡ đẻ cho mẫu thân, cả nhà dời xa Kỳ Châu, ta không dễ dàng tìm kiếm họ hàng xa của bà đỡ này, theo tìm tới Lâm Châu. Càng ly kỳ là, láng giếng của bà đỡ đều nói bà đỡ này hơn hai mươi năm trước đến đây đã có tiền, đặt mua mấy trăm mẫu đất đai, là phú hộ trong thôn."
Bùi Đại lão gia nghe xong cũng không cách nào ngồi yên, ông ta đi thong thả vài bước, hỏi hắn: "Cùng lắm là nhà người ta phát một khoảntiểutài đi tha hương sống qua ngày, ngươi liền nói đệ đệ ngươi là bên ngoài ôm đến? Quá buồn cười."
Bùi Minh nắm chặt quả đấm, cơ hồ sắp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ty-trung-sinh/40416/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.