"Cảm ơn huynh.
Không có huynh,chắc ta đã!.
"
Liễu Như rối rít cảm ơn Lân La-một công tử của hội hát ở ma thành.
May mà có anh ta mà cô mới trốn vào được đến đây,tại rạp hát ở trong chốn ma tộc này.
Anh ấy còn giúp đỡ cô rất nhiều nữa,nhất là trong chốn nạn này.
"Không sao,ta chỉ giúp đỡ người gặp nạn mà thôi.
"
Lân La gật đầu,lần đầu nhìn thấy Liễu Như,anh đã có cảm giác phải che chở cô ấy.
"Nhưng một người phụ nữ như muội,sao lại đến đây làm gì?"
"Ta! có thể không nói được không?"
Liễu Như nhìn Lân La bằng ánh mắt tránh né,cũng đủ hiểu Lân La cũng không tiện hỏi thêm.
"Lát nữa,có những khách quan đến,huynh cứ để muội tiếp,được không?"
Liễu Như liền thấy không khí có chút thay đổi,liền rụt rè lên tiếng.
Lân La liền cảm thấy cô nghĩ rằng cô cảm thấy có lỗi với anh,muốn trả công,thì liền nói.
"Không cần,muội! "
"Đi! Làm ơn!"
Liễu Như liền ngẩng đầu lên,đôi mắt to tròn của cô nhìn anh đầy níu kéo,khiến Lân La không từ chối được nữa,đành gật đầu.
"Nhưng có chuyện gì phải nói với ta.
"
"Vâng.
"
Liễu Như nhìn Lân La ra ngoài cổng chuẩn bị,liền thở phào.
Nghe nói,hôm nay có một số ma tộc đến đây nghe hát.
Nên cô mới muốn thử thăm dò,tìm hiểu thông tin về chúng.
Mà ở nơi này,không được phép sử dụng thần lực,nếu không sẽ bị các ma nhân ở đây phát hiện,nên giờ cô bị gọi là phế vật.
Vì vậy, người ta mới cho cô vào thành công.
Nhưng chỉ sợ sư phụ ở Lâm Viên Môn lại lo lắng mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-ty-ty-dung-luoi-bieng/1322657/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.