Vốn lúc đó Hàn Hạo Thần muốn bắt đầu hành động, nhưng Đức Phi lại ở trước mặt tiên hoàng nói bóng nói gió khiến người ra chỉ dụ để hắn mang binh đi đánh giặc. Cho nên hắn không có thời gian để quan tâm đến bệnh tình của tiên hoàng, hơn nữa nếu không phải tiên hoàng luôn tin vào những lời nói của Đức phi, thì mẫu phi của hắn cũng sẽ không có kết cục như vậy.
May thay hắn lại chuyển họa thành phúc, hắn không những không chết ở trên chiến trường, ngược lại còn thu thập được nhiều tướng lĩnh dưới trướng, cũng vì vậy mà Hàn Hạo Hữu không dám ra tay với hắn.
Thực ra hắn không muốn làm Hoàng đế, hắn không muốn lúc nào mình cũng sẽ sống trong hoàn cảnh lạnh nhạt lãnh khốc, cho nên hắn mới tình nguyện làm một Vương gia, nếu hắn muốn làm hoàng đế, thì Hàn Hạo Hữu đã không thể ngồi vững trên long ỷ đến tận bây giờ.
Từ khi gặp Lạc Tử Mộng, hắn cảm thấy cuộc sống của hắn thay đổi rất nhiều, nhìn nàng cười, nhìn nàng chơi đùa khiến hắn cảm thấy thật vui vẻ. Nàng tựa như ánh sáng xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, chỉ có nàng mới có thể thắp sáng được sinh mệnh của hắn.
Lúc nàng tỉnh lại vào sáng sớm ngày mai, vừa mở mắt ra nàng đã nhìn thấy Hàn Hạo Thần đang ngồi trên giường nhìn nàng. Lạc Tử Mộng duỗi người, nhìn bên ngoài thì mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, không ngờ nàng vừa ngủ một giấc liền đến lúc hắn hạ triều mới tỉnh.
Nàng mỉm cười nhào vào trong ngực hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1182916/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.