"Nàng nói. . . . . ." Lúc nói chuyện hắn còn cố ý nhíu mày nhìn nàng một cái, "Nàng nói khi nàng nhìn thấy nữ nhân khác đến gần ta, nàng sẽ cảm thấy ghen ghét, mặc dù nàng biết nếu làm như vậy bản thân mình chẳng khác nào bình dấm chua, nhưng nàng không thể khống chế được trái tim của mình. Nàng còn nói gì nữa nhỉ? Để ta nhớ kĩ lại đã"
Thật sự sau khi nghe những lời nói của hắn, mặt Lạc Tử Mộng không ngừng được mà bắt đầu nóng dần lên.
"Ai nói ta là bình dấm chua !" Nàng bắt đầu phủ nhận.
Bất quá hắn lời hắn nói thật sự là những lời nàng có thể nói ra được, thật sự là quá phù hợp với thực tế. Bất quá những lời nói vừa rồi cũng không đáng gì, điều khiến nàng muốn tìm một lỗ mà chui vào vẫn còn ở phía sau.
Hàn Hạo Thần hắng giọng một cái, sau đó lại nói tiếp: "Nàng còn nói, cho tới bây giờ nàng cũng không nghĩ nàng sẽ yêu ta sâu đậm đến vậy, khiến nàng khó có thể tự kềm chế, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý ở lại Thần vương phủ, sau đó nàng sẽ sinh cho ta rất nhiều tiểu bảo bối, nếu buổi tối nàng không mệt thì có thể cùng ta hoạt động một chút"
Nói tới điểm này, chính hắn cũng bắt đầu bội phục trí tưởng tượng của mình, hắn cúi đầu nhìn nàng lại phát hiện ra nàng đang vùi đầu vào trong ngực hắn.
"Ta không nói. . . . . . Ta nhất định không nói. . . . . ." Nàng không ngừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1182931/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.