Lạc Tử Mộng đi ra từ khách điếm rồi trở về chỗ cũ, nhưng không thấy bóng dáng của Hàn Hạo Thần, nàng nhìn quanh, người đến người đi căn bản không có bóng dáng của hắn.
''Không phải chứ? Cứ bỏ đi như vậy?'' Nàng tức giận thì thầm.
Đang lúc bực tức, lại nghe được âm thanh: ''Thần ca ca, nàng đã lớn như vậy, không thể lạc được, ca ca cứ đi chơi với ta trước.''
Chửi thề một tiếng. Tiện nhân.
Nàng thật không muốn nói tục, nhưng nhịn không được, tại sao Hoa Thiên Nhụy còn dây dưa với trượng phu của nàng? Chẳng lẽ ở đây không có lễ nghĩa liêm sỉ sao? Ở chung từ bé thì sao? Cũng không phải ngủ cùng nhau?
''Này!'' Tiếng nói của nàng rung trời, người làm ăn đều dừng lại nhìn nàng, mà nàng chống nạnh nhìn hai người.
Hắn nghe thấy tiếng thì quay lại, thấy nàng đứng chỗ đó, tròng mắt sáng lên, bỏ rơi Hoa Thiên Nhụy liền chạy qua.
''Mộng Nhi....Nàng có sao không? Sao lại chớp mắt không thấy người rồi?''
Nàng nhìn hắn, nặn ra một câu nói trong hàm răng: ''Ta không thể, ngươi có thể?'' Nói xong, nàng đánh vào bụng hắn, ai ngờ bụng hắn cứng như sắt, nàng tức giận, cắn hắn một cái.
''Này! Ngươi buông Thần ca ca ra.'' Hoa Thiên Nhụy gấp đến mức đẩy nàng ra, ai ngờ hắn đẩy Hoa Thiên Nhụy ra.
Thấy nàng ta đau lòng như vậy, nàng càng tăng thêm lực, cho đến khi có mùi máu tanh mới thả tay hắn ra.
Hoa Thiên Nhụy thấy dấu răng trên tay hắn liền đau lòng không dứt, ''Thần ca ca, có đau không?''
Hàn Hạo Thần hãy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1182941/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.