Lạc Tử Mộng không ngờ người luôn luôn trầm ổn như Hàn Hạo Thần sẽ có hành động như thế, nàng bị dọa sợ đến mức hét lên: "Ngươi làm gì đấy? Thả ta xuống!"
bây giờ , Hàn Hạo Thần đâu còn nghe thấy lời của nàng nữa..., đi tới bên giường ném nàng xuống đồng thời nghiêng người che kín nàng.
Tư thế bây giờ của hai người bây giờ quá mập mờ, mà trong đôi mắt hắn ngọn lửa dục vọng không ngừng được đốt cháy. Nàng đưa tay muốn đẩy hắn ra, lại phát hiện lồng ngực của hắn cứng rắn như sắt không hề nhúc nhích.
"Vương Gia không nên làm điều xằng bậy, lần trước bởi vì ta bị ám toán, hơn nữa Vương Gia chỉ vì giúp ta giải dược khẩn cấp nên mới làm vậy, nhưng hiện tại ta rất tỉnh táo."
"Ngươi có biết ngươi đã là người của bổn vương rồi không?" Hắn ở phía trên nàng gằn từng tiếng giống như đang phun hỏa, trong giọng nói một nửa là nhắc nhở một nửa là chất vấn. Thấy nàng tay vẫn còn cố gắng muốn đẩy hắn ra, hắn dứt khoát đem hai cái tay nàng giam cầm ở hai bên cạnh không cho nàng nhúc nhích.
Lạc Tử Mộng không được tự nhiên uốn éo người muốn tránh thoát, lại bị hắn dùng chân sau đè hai chân nàng lại, trước mắt nàng giống như cừu con đang đợi người ta làm thịt.
"Vương Gia, lần đó là ngoài ý muốn!"
Sau khi nói ra những lời này, Lạc Tử Mộng nhìn thấy tròng mắt Hàn Hạo Thần rõ ràng buồn bã.
"Ý ta là. . . . . . ý ta là. . . . . ."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1182983/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.