Rời khỏi gian hàng bán bánh, nàng một thân một mình đi đến các gian hàng khác, đường đi xa, thậm chí mất đi phương hướng trở về. Nhưng mà bây giờ vẫn còn sớm, chơi cho đã rồi về cũng chưa muộn.
Tuy nói cổ đại cũng không có nhiều cửa hàng như ở thế kỉ hai mươi mốt, nhưng mà đối với nàng mà nói thì nó cho nàng cảm giác mới mẻ, trước kia luôn chơi ở các thị trấn cổ, hôm nay thật sự đến cổ đại, nàng đột nhiên cảm thấy mình như được nằm mơ.
Nhưng một câu nói hay, gọi là Nhạc Cực Sinh Bi (vui quá hóa buồn),điều này thực sự xảy ra trên người nàng.
Chợ vốn chật chội, nàng chỉ đi vội vàng một chút, xoay người một cái đã đụng phải người bán hàng rong gánh hoa quả, kết quả là người bán hàng rong kéo tay nàng không chịu buông.
''Này! Ngươi có mắt hay không thế, đi bộ như thế nào mà đâm vào gánh hoa quả của ta, làm hỏng hoa quả của ta, bồi thường!''
Lạc Tử Mộng vốn muốn nói xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ phách lối của người nọ, nàng cũng nổi giận.
''Này! Chẳng nhẽ trên người ngươi có một con mắt ở đằng sau sao? Gánh hàng thì đi cẩn thận một chút, ngươi cho rằng con đường này là do ngươi mở ra à?''
Người bán hàng rong nhìn dáng vẻ thục nữ ôn tồn của nàng, vốn là muốn kiếm một chút, lại không ngờ rằng mình bị mắng một trận máu chó như này, vì vậy lập tức hô tô :
''Mọi người mau tới đây xem, cô nương này đâm vào gánh lê của ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1183005/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.