Hoa Thiên Sóc thấy thế cũng biết mới vừa rồi mình đã luống cuống, cho nên vội liếc mắt nhìn về phía Hàn Hạo Thần sau đó hơi lúng túng mở miệng: "Mới vừa rồi, mạt tướng. . . . . ." Chỉ là nhất thời kích động.
"Đi về." Hàn Hạo Thần nghe cũng không nghe lập tức cắt ngang lời nói của hắn.
Dưới sự nài ép lôi kéo của chàng, Lạc Tử Mộng bị cưỡng ép kéo lên xe ngựa. Hoa Thiên Sóc nhìn xe ngựa của bọn họ đi xa ngay cả sống lưng cũng hơi đổ mồ hôi, vẻ mặt vừa rồi của Hàn Hạo Thần quả thật là làm cho người ta run sợ từ tận đáy lòng. Hắn chưa bao giờ từng thấy vương gia nổi giận lớn như vậy, từ trước tới nay Hàn Hạo Thần luôn là người không dễ để lộ hỉ nộ, thế nhưng lần này lại thật sự nổi giận.
Ở trên xe, Lạc Tử Mộng đang đùng đùng tức giận nhìn chằm chằm Hàn Hạo Thần, trên cổ tay vẫn còn lưu lại vết bầm do mới vừa rồi bị Hàn Hạo Thần nắm chặt. Nàng khẽ vuốt ve cổ tay, trong lòng càng thêm tức giận.
"Nam nhân dã man!" Nàng cắn răng nghiến lợi ném ra một câu nói sau đó chuyển tầm mắt ra bên ngoài cửa xe ngựa.
Hàn Hạo Thần hít một hơi thật sâu, chàng cố gắng đè nén lửa giận trong lòng nói: "Thích đồ trang sức thì có thể bảo người đi mua, nàng có biết là mình lại gây họa rồi hay không?"
Bị chàng nói như thế, Lạc Tử Mộng cũng cảm thấy uất ức. Tại sao hắn ta lại luôn cảm thấy là nàng chọc giận
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1183014/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.