Hoa Thiên Sóc giật mình, hắn nói: "Ngươi...ngươi nói thật chứ?"
"Đương nhiên là thật rồi." Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, "Từ trước tới giờ ta là người luôn giữ đúng lời hứa ."
"Vậy ngươi có biết. . . . . . Ý của ta là gì không?" Hắn muốn xác định lại suy nghĩ của nàng một phen.
Lạc Tử Mộng vừa cầm ngọc trâm bên cạnh lên vừa nói: "Đã nói là ta hiểu rồi mà, trong đây cất giữ nhiều bảo vật như vậy, lại không thể tùy tiện để cho người khác ra vào, chỉ có thể để người ngươi tín nhiệm nhất cũng chính là ái thiếp ngươi sủng ái nhất - Mị nhi tới đây dọn dẹp. Ngươi sợ nàng không chịu đựng nổi công việc nơi này, sợ nàng mệt mỏi, cho nên mới phải tìm một người đến giúp nàng gánh vác!"
Nàng thấy nàng thật thông minh cư nhiên lai có thể đoán được tâm tư của người khác, không khỏi nhoẻn miệng cười, hai lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện khiến gương mặt nàng thêm rạng rỡ yêu kiều.
Khi nàng xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt kinh ngạc của Hoa Thiên Sóc, Lạc Tử Mộng đi tới trước mặt hắn, vỗ vào vai hắn nói: "Ngươi yên tâm, ngươi tin tưởng ta như vậy, về sau ta nhất định sẽ giúp đỡ Mị nhi gánh vác mọi chuyện, hơn nữa còn không thu phí!"
Hắn nhẹ giọng nói: "Thì ra là chỉ cái này."
"Vậy ngươi cho rằng là cái gì, chẳng lẽ ý ngươi không phải như vậy?" Nàng thất vọng nhìn Hoa Thiên Sóc, hóa ra là nàng không thông minh như vậy.
Hoa Thiên Sóc thật không biết phải giải thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-vuong-phi-khuynh-quoc/1183019/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.