Mưa càng rơi càng lớn, giống như tiên nhân ném ngọc trai xuống, đất đai ẩm ướt, vạn vạt trơn bóng. Mưa đổ vào áo tơi trên người lão giả, vừa mới bước vào hiên, liền nhìn thấy Minh Nguyệt chạy tới, ông xua tay nói, “Dưới hiên ướt đẫm nước mưa, đừng chạy, cẩn thận ngã.”
Minh Nguyệt nghe thấy những lời này nhưng vẫn chạy, chu miệng nói, “Người vẫn coi con là tiểu cô nương dễ dàng bị ngã a.”
Minh Thịnh cởi áo tơi ra, lại nói, “Gần đây trong nha môn có chuyện gì xảy ra không?”
Minh Nguyệt mím môi cười, “Con nói trong lòng gia gia không thể bỏ nha môn xuống được, mỗi lần đi xa về, mở miệng trước đều hỏi nha môn. Một tháng sau, Tần đại nhân sẽ nhanh chóng đi nhận chức, Bạch ca ca bảo con khuyên người trở về.”
Minh Thịnh cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn đầy bất mãn đối với nha môn, không trả lời. Sau khi cởi áo tơi, ông nhìn về phía sau lưng nàng có một chàng trai trẻ tuổi, sắc mặt lập tức nghiêm túc, liếc nhìn Minh Nguyệt một cái, nghiêm khắc đến nỗi khiến tim Minh Nguyệt rung lên. Gia gia muốn ăn thịt người a!
Tô Vân Khai nhanh chóng bước lên, Minh Nguyệt đứng ở chính giữa, dưới mái hiên nhỏ hẹp không đủ chỗ cho hai người cùng đứng, vì thế hắn ở phía sau Minh Nguyệt chắp tay hành lễ, “Vãn bối bái kiến lão trượng.”
Thấy hành động của hắn, có lễ nghĩa phép tắc, giọng nói không nóng không lạnh, diện mạo tuấn lãng, giữa trán không có lệ khí (*tàn bạo),lúc này sắc mặt Minh Thịnh mới hòa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-xuan-phong-nhat-mai-dong-tien/1774366/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.