Tôi vừa nhắc đến tiền anh ta liền cười cười:
” Thật sự thích tiền sao?”
Tôi suy nghĩ một chút rồi gật đầu chắc chắn. Tiền không phải vạn năng nhưng thiếu nó sẽ là 'vạn khổ'! Tôi tự cho mình là thông thái.
Tôi cùng A Thành ngồi trong phòng chờ đợi, dốt cuộc cũng có tiếng đập cửa, tôi thư thả đáp lại:
” Minh Minh à, mình với Quân có...có chuyện riêng, tối nay cậu sang phòng anh Lâm ngồi đỡ nhé!”, tiếng tôi len qua lớp cửa sắt vọng ra ngoài.
” Hai người có việc gì?” Minh Minh truy vấn.
Tôi buột miệng thốt ra hai chữ:
” Vô duyên!”
Tôi cười gian sảo, cửa này khóa rồi, có nói rách miệng tôi cũng không mở. Tôi cần tiền, 'thần tài gia' cần người! He he!
Vài giây sau bên ngoài truyền đến tiếng nói nhàn nhạt, hầu như không lưu chút cảm xúc nào:
” Nếu em không ngại có thể sang chơi một chút” câu này hẳn là của Khang Lâm nói với Minh Minh.
Tôi bĩu môi nhìn xuyên qua cửa:
” Một chút? Đồ giả tạo!”
Tiếng cánh cửa bên phòng kia vừa đóng lại tôi liền nhanh chóng liếc thấy dáng vẻ kì cục của A Thành, hai tay ôm ngực 'sợ hãi':
” Định... cướp sắc hả?”
Tôi nghe xong lập tức muốn nhổ cho cậu ta một miếng nước, lại phát hiện cổ họng khô khốc, đành díu đầu cậu ta một cái, mắng:
” Đừng có tưởng bở, một lát sẽ thả cậu về chuồng, tối nay phải để cho thần tài gia hàn huyên một chút!”
Tôi rất ngoan nha, không hề kề tai zô vách nghe trộm nha.
Chim hót líu lo, ánh mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-yeu-luu-lac/648909/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.