Hứa Chỉ thay một bộ đồ thể thao khác.
Không sai, lại là thay ngay trước mặt Phó Noãn Ý.
Dù anh đã đem hết dị năng vừa hồi phục cống hiến cho cô, một Phó Noãn Ý đã đói cả đêm cũng chỉ được no một nửa.
Cô hau háu nhìn anh chằm chằm, không rời nửa bước.
Cũng thể hiện rõ quyết tâm không ăn no thì không nhường một bước.
Hứa Chỉ hoàn toàn tê dại rồi.
Anh liên tục tự nhủ với mình: Nó chỉ là một con zombie, không hiểu gì cả.
Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm một hiệu thuốc, nhanh chóng xử lý vết thương.
Phải thừa nhận rằng, sự giáo dưỡng tốt đẹp đã khiến Hứa Chỉ trở thành một người theo kiểu "khuyên không được người khác, thì đành tự mình hiểu chuyện".
Phó Noãn Ý ngoan ngoãn đi theo sau món ăn nhà mình, chậm rãi bước đi.
Chân Hứa Chỉ bị thương rất nặng, thanh sắt cũng không phải là nạng, khiến anh đi đặc biệt chậm.
Nhưng anh không muốn bị tiểu zombie cõng nữa, cũng không muốn bị vác.
Dù sao anh cũng đã nhìn ra rồi.
Tiểu zombie này không có nhu cầu gì khác, không quan tâm tốc độ nhanh chậm.
Chỉ cần cho nó ăn no là được.
Hứa Chỉ dừng bước, quay đầu nhìn Phó Noãn Ý đang đi theo sau.
Zombie, liệu có thể cho ăn no được không?
Anh có chút tối sầm mặt mũi.
Thôi bỏ đi, chuyện khiến anh tối sầm mặt mũi còn ít sao?
Hứa Chỉ từ một cửa hàng bán vali, lấy một chiếc ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-zombie-can-nua-la-bat-lich-su-day-nhe/2852761/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.