Phó Noãn Ý chắc chắn sẽ làm Hứa Chỉ thất vọng.
Cô đã hiểu ý nghĩa của việc đặt tên.
Thế là, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Chỉ.
Rõ ràng là một khuôn mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại khiến Hứa Chỉ nhìn ra được một ý tứ như đang nhìn một tên ngốc.
Đôi mắt to kia tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Quả nhiên, tiếng lòng mềm mại kia đã xuất hiện.
【"Kẹo bông gòn" chính là tên rồi mà. Tại sao còn phải đặt tên nữa chứ? Su Su lạ thật đấy.】
Su Su nhà cô lúc này rất buồn bực.
Hứa Chỉ luôn cảm thấy mình đang trêu chọc một đứa trẻ, đứa trẻ đó lại ngậm kẹo m*t, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn anh nói: Con đã năm tuổi rồi, chú không lừa được con đâu.
Anh ngả người vào xe lăn, người hơi nghiêng, mang theo chút ngang tàng, liếc xéo Phó Noãn Ý, dùng ánh mắt "cô giỏi thì cô làm đi" để nhìn nó, "Vậy cô đọc ra đi."
Phó Noãn Ý gọi tên anh "Hứa Chỉ" đã khó, còn có thể gọi được ba chữ "kẹo bông gòn" sao?
Nhưng cô và sự bướng bỉnh của cô cùng tồn tại.
Phó Noãn Ý đứng yên tại chỗ, dùng hết sức toàn thân, khàn giọng, nặn ra một chữ, "Be..."
Hứa Chỉ cười phụt ra, lại làm động đến vết thương ở khóe môi.
Anh nén cười, tán thưởng gật đầu, "Được được. Vậy thì gọi là Be Be nhé. Tên do chính cô đặt đấy."
Phó Noãn Ý ngoan ngoãn lặp lại, nhưng lại nhìn anh, với ánh mắt nghi hoặc.
Như thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-zombie-can-nua-la-bat-lich-su-day-nhe/2852766/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.