Phó Noãn Ý đâu có hiểu được lời tỏ tình sâu sắc này của Hứa Chỉ.
Cô ăn "sốt nam việt quất", ăn vô cùng hăng say.
Còn về việc "món ăn lớn" đang lảm nhảm cái gì.
Quan trọng sao?
Không quan trọng.
Ăn no là quan trọng nhất.
So với trước đây, chỉ là sự bầu bạn và hy sinh như một người đồng hành.
Hứa Chỉ bây giờ là cam tâm tình nguyện cho cô bạn gái nhỏ nhà mình ăn.
Dĩ nhiên, hiện tại danh xưng "cô bạn gái nhỏ", chỉ là do anh đơn phương công nhận.
Trong lòng Phó Noãn Ý, anh vẫn là món ăn thơm ngọt nhất.
Hứa Chỉ trong lòng cũng biết rõ.
Nhưng anh lại cam chịu như uống mật ngọt.
Dù sao anh cũng xếp ở vị trí thứ nhất, thế là đủ rồi.
Còn về sau này, lỡ như có ai có thể vượt qua anh?
Vậy thì phải xem người đó có mạng để vượt qua anh mãi không.
Phó Noãn Ý ăn gần no rồi, cô vô thức chữa khỏi luôn vết thương ở cổ tay kia của anh.
Hứa Chỉ cảm nhận được mắt cá chân không chỉ hết đau, mà còn ngứa.
Anh cúi đầu nhìn, Be Be không biết từ lúc nào đã từ chiếc mũ rơi trên đất bò qua, đang hút máu của anh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của anh.
Nó lập tức lăn xuống, ở ngay trên mu giày bẩn thỉu của anh, cuộn thành một cục, như thể trên giày có thêm một quả bóng trắng nhỏ.
Hứa Chỉ nhìn thấy trong không gian có hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-zombie-can-nua-la-bat-lich-su-day-nhe/2852793/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.