Hứa Chỉ mỗi ngày đều phải lấy đá tự đập vào chân mình, mà đập còn cam tâm tình nguyện.
Phó Noãn Ý mở miệng nói muốn ăn.
Anh không thể nói ra, bây giờ đừng nói là bánh bà xã, ngay cả bánh quy cũng khó tìm, hơn nữa em cũng không ăn được.
Không có điều kiện, cũng phải tạo ra điều kiện.
Yết hầu Hứa Chỉ trượt lên xuống, anh bắt đầu dùng chính mình để quyến rũ, "Tiểu Noãn muốn ăn, anh nhớ rồi. Nhưng bánh bà xã không ngon bằng sốt nam việt quất đâu, em có muốn ăn chút sốt nam việt quất không?"
Phó Noãn Ý trước nay không kén ăn, nhưng cũng không thích cứ ăn đi ăn lại một món.
Tuy rằng thức ăn của cô, cũng chỉ có hai món.
Dù sao cũng đã nhiều hơn một.
【Muốn ăn sương mù sô cô la đen. Đã ăn sốt nam việt quất rồi.】
Đôi mắt kia của Phó Noãn Ý vẫn mong đợi nhìn Hứa Chỉ, chỉ cần có thêm hai cái móng vuốt, chắc đã ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn, chờ được cho ăn rồi.
Trái tim đang chứa đầy cả một cánh đồng hoa, lại còn có một chú nai con không có việc gì lại nhảy nhót kia của Hứa Chỉ, lại sắp tan chảy nữa rồi.
"Được được được. Ăn sương mù sô cô la đen."
Anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, truyền dị năng, vừa bắt đầu đã cho hơn nửa, kiên nhẫn hỏi, "Còn muốn nữa không?"
Phó Noãn Ý rất biết đủ, ăn càng thỏa mãn hơn.
Cô ngoan ngoãn lắc đầu, khàn giọng gào: *Ăn no rồi.*
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tieu-zombie-can-nua-la-bat-lich-su-day-nhe/2852802/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.