Âm thanh khóc thút thít trong ký túc xá dần dần biến mất, mấy cô gái bị thương trên mặt mau chóng kiên cường lên, an ủi lẫn nhau, thành lập một loại hữu nghị đồng bệnh tương liên.
Thừa cơ hội này Quan Yếm nổi lên câu chuyện, giả như nói chuyện phiếm hỏi: "Đúng rồi, vì sao mọi người vào nơi này vậy?"
Cô cần phải hiểu rõ vì sao người bị hiến tế phải là người mù?
Những người khác im lặng một hồi, mới có người mở miệng nói: "Một buổi trưa nọ tôi quên tắt gas, lúc đó chồng và con trai tôi đang ngủ trưa...!Chỉ có mình tôi may mắn sống sót.
Tôi quá khổ sở, chỉ muốn chết cho xong."
"Lúc đang tìm tòi cách để tự sát ở trên mạng, tôi nhìn thấy một trang web tên là Xã hội không tưởng, trên đó ghi rằng có thể giúp mọi người thoát khỏi thống khổ." wattpad_tichha_
"Sau đó tôi liên hệ qua điện thoại thì được quản lý giới thiệu có rất nhiều người khốn khổ giống như tôi.
Quản lý nói cho chúng tôi biết, ở xã hội không tưởng có một vị thánh giáo chủ đại nhân có thể giúp chúng tôi, tiền đề là chúng tôi cần phải tín ngưỡng, tôn sùng ông ta.
Mỗi ngày, chúng tôi đều cầu nguyện với thánh giáo chủ, học cách tương quan tri thức với ông ta, không biết đã qua bao lâu, tôi bỗng nhiên...!không nhìn thấy nữa."
Cô ta thở dài, tiếp tục nói: "Quản lý nói muốn đi tới hạnh phúc thì nhất định phải đi qua đại lộ, là khảo nghiệm mà thánh giáo chủ ban cho chúng tôi, việc này đại biểu tôi có thể tiến vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-cuc-do/2030900/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.