Quan Yếm cảm thấy trong lòng nặng nề, chưa kịp nghĩ ngợi gì đã xách balo nhỏ lên chạy ra cửa ngay.
Cô phải tìm chỗ nào đó an toàn, ví dụ như khách sạn.
Còn về bên phía Thích Vọng Uyên, cô chỉ có thể giúp anh cầu nguyện thôi.
Hiện tại đang là ban ngày ban mặt, dưới lầu có vài người già đang trò chuyện, xem như vẫn còn an toàn.
Quan Yếm vừa bước nhanh ra khỏi khu nhà vừa quan sát động tĩnh xung quanh. Mỗi khi cô nhìn thấy vài người trẻ tuổi trên đường, trong lòng theo bản năng càng thêm phòng bị .
Ra tới đường lớn, cô không gọi taxi mà đợi xe buýt để đông người hơn.
Cô vẫn cầm chặt điện thoại trong tay, lo sợ sẽ bị ai đó nhân cơ hội trộm mất.
Cô xuống bừa một trạm xe buýt, hỏi một dì quét dọn đường phố về khách sạn gần đây rồi nhận phòng trước giữa trưa.
Trong thời gian này Thích Vọng Uyên vẫn không liên lạc với Quan Yếm, cô cũng không dám gọi qua, sợ rằng gọi không đúng lúc sẽ tạo phiền phức cho anh.
Mãi cho đến khi bầu trời tối sầm lại, có một dãy số xa lạ gọi tới.
Phản ứng đầu tiên của cô là Thích Vọng Uyên đổi số, vội bắt máy thì nghe bên kia vang lên tiếng cười khẩy một cách âm u: “Quan Yếm phải không, đồng đội của mày đang ở trong tay tụi tao, có tới không?”
Quan Yếm: “Nói xàm cái chó má gì vậy, tưởng tao ngu à.”
Từ ấn tượng đối với Thích Vọng Uyên trong nhiệm vụ đầu tiên, cô vô cùng chắc chắn: Nếu tụi nó có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-cuc-do/2030938/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.