Đường Nghiên có lúc cảm thấy cô Kỷ thật sự giống như một vị phụ huynh, quan tâm đ ến mọi thứ, tỉ mỉ đến từng chi tiết, cô chăm sóc cho nàng trong khoảng thời gian nàng đến Hoa Đô còn nhiều hơn cả sự chăm sóc của mẹ dành cho mình trong 18 năm qua..
Chỉ có điều, một bên nàng tham lam với sự chăm sóc như vậy, một bên lại không muốn được chăm sóc như một đứa trẻ, nàng sẽ từ từ lớn rồi nàng sẽ trưởng thành.
"Xem ra cô nhớ không lầm kích cỡ của con." Trước tấm gương cao từ trần đến sàn, Kỷ Du Thanh chắp tay trước ngực, nhìn cô gái trước mặt mặc bộ váy mình đã cẩn thận lựa chọn, trong lòng có chút hài lòng, lộ ra nụ cười vui mừng của người làm cha mẹ.
Đứng trước gương, Đường Nghiên không thể tin vào mắt mình, bình thường cô ăn mặc có chút mộc mạc, nhưng dưới bàn tay của cô Kỷ, nàng lại có bộ dạng như thế này?
Lúc nàng đang ngắm mình trong gương, cô Kỷ bất ngờ nghiêng người, nhẹ nhàng ấn vai cô, áp sát mặt Đường Nghiên, dịu dàng nói: "Con gái ăn mặc đẹp không nhất định là lấy lòng đàn ông, mà bản thân tự tin hơn."
Đường Nghiên nhìn mình và cô Kỷ trong gương, mắt không chớp, cả người cứng ngắc không dám động, không biết vì sao lúc này nàng cảm thấy cô Kỷ vừa nói câu này đặc biệt có sức hút....
"Được rồi, cô đi làm bữa tối cho con." Cô Kỷ buông tay ra, Đường Nghiên cảm giác sức nặng trên vai lập tức biến mất, nhiệt độ bên cạnh khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-thinh-thich-tuu-tieu-hi/1382969/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.