Bọn họ thực sự đã trở thành người qua đường, mà không phải, là kẻ thù chứ. Cho dù có đi qua mặt nhau, cô bé cũng đã xem những chuyện trước kia như là quá khứ, có lẽ bản thân mình sẽ rẽ sang một con đường khác. Từ giờ bất cứ khi nào cậu có đạt được thành tích gì đi chăng nữa thì sẽ không còn xuất hiện hình bóng của cô bé. Khi hai nhà mà gặp nhau, cậu mà đến thì cô bé sẽ không ở nhà, còn cô bé có mặt thì cậu sẽ tự động tách ra.
Một ngày lá phong rơi đầy trời, từng lá từng lá rơi xuống, đảo mắt, tuyết đã rơi trên Bắc Kinh, từng ngày nhiệt độ cũng giảm xuống, cả ngày lẫn đêm đều lạnh.
Bố sợ cô bé hằng ngày phải chờ xe trong giá lạnh nên luôn kiên trì ngày nào cũng tới đón.
Những bông tuyết giăng đầy trời, rơi xuống xe, khi Tả Thông Thông vừa xuống xe thì đã nhìn thấy một người, trùng hợp đó lại là người mà cô bé không muốn nhìn thấy.
Cô bé nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ thầm không hiểu tại sao lại phải lớn lên, vì sao lại phải thay đổi thành ra phức tạp như vậy, thời gian từ trước đến nay thật như một giấc mơ!
Đã bốn giờ, chiếc xe cuối cùng đã đi mất, trước cổng vô cùng vắng vẻ. Bố phải có việc nên chưa đến đón được, cô bé đứng ở hành lang trước phòng bảo vệ, xoa xoa tay cho đỡ lạnh.
Ánh hoàng hôn dần buông xuống, những ánh đèn rực rỡ lần lượt bừng lên.
Thế rồi một tiếng chuông báo vang lên báo hiệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-dap-thinh-thich/2173318/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.