Đoan Uất Liễm mỉm cười, là nụ cười chất chứa sự vui vẻ, sự hạnh phúc. Bảy năm xa cách, hiện giờ đã có thể trở lại vòng tay ấm áp của anh.
“ Được, vậy sẽ bám lấy anh, bám lấy một đời ”.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh tuấn của Nghiêu Cảnh Hiên, làm nổi bật nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ấy. Đoan Uất Liễm nằm trên thảm cỏ xanh mướt, lấy chân anh làm gối, cùng anh ngắm nhìn bầu trời xanh vắt, thỉnh thoảng còn điểm chút trắng nhẹ của đám mây.
Phải, nếu thời gian có thể dừng lại ở giây phút này sẽ tốt biết mấy. Nghiêu Cảnh Hiên không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, không biết anh có thể ở bên cạnh cô mãi không, nhưng trong lòng anh chỉ rõ, một đời một kiếp này anh sống để bảo vệ và yêu thương Đoan Uất Liễm, chết làm ma đi theo cô.
Đoan Uất Liễm khẽ nhìn anh, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác lo sợ. Có người nói những người có tình yêu đều sẽ có cảm giác lo được lo mất. Phải chăng cô cũng giống như bọn họ, lo Nghiêu Cảnh Hiên sẽ rời khỏi vòng tay cô?
[... ]
Chẳng mấy chốc vết thương của Nghiêu Cảnh Hiên đã lành lại, bác sĩ nói đã có thể xuất viện, nhưng khi vận động vẫn phải lưu ý một chút. Hơn nữa mấy ngày gần đây Bạch Diễm Hoạ tựa như biến mất, đến một chút tin tức cũng không có.
Nghiêu Cảnh Hiên thu xếp đồ đạc, Đoan Uất Liễm cũng chạy xung quanh phòng giúp anh.
“ Nghiêu tổng ”.
Bối Kiệt bước vào phòng bệnh, nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-lai-em/83231/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.