“ Ban nãy anh cũng nghe bác sĩ nói rồi. Tôi từng ở bệnh viện tâm thần, ở những sáu tháng. Nghiêu Cảnh Hiên, đây là tổn thương thứ hai ”.
“ Đứa bé ở trong bụng tôi hai tháng, mất nó rồi, trái tim tôi đau đến tê dại, bác sĩ nói muốn tiếp tục sinh đẻ là chuyện khó khăn. Nghiêu Cảnh Hiên, tổn thương thứ ba ”.
“ Vẫn còn... ”.
“ Đủ rồi, đừng nói nữa ”.
Nghiêu Cảnh Hiên quát lớn, chặn những lời tiếp theo của Đoan Uất Liễm. Anh lớn đến mức này, lần đầu tiên hiểu thế nào gọi là bất lực, thế nào gọi là thống khổ.
Từng câu từng chữ, từng lời nói kia của cô chính là dẫn chứng sắc bén chứng minh cho sự nhẫn tâm của anh. Anh yêu cô, nhưng từ đầu đến cuối lại chưa từng tin cô.
Trong mắt Đoan Uất Liễm, anh giống như một con quái thú không tính người, chỉ biết đem con mồi là cô ngày ngày hành hạ.
Trước kia anh còn so bì với cô, nhưng hiện tại nghĩ lại tổn thương mà Nghiêu Cảnh Hiên anh gánh làm sao có thể đọ với Đoan Uất Liễm chứ?
Một người mẹ mất đi đứa con của chính mình đã thống khổ biết bao, mà cô là còn phải trải qua những tháng ngày cơ cực sống trong bệnh viện tâm thần, hơn nữa còn chịu tất cả sự tức giận, thịnh nộ từ anh.
“ Không, sao lại phải dừng lại chứ. Anh lấy tập đoàn thời trang ép tôi trở thành tình nhân của anh, dẫm đạp lên sự tự tôn của tôi, còn dùng ma tuý khống chế tôi khiến tôi thân tàn ma dại. Nghiêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-lai-em/83256/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.