Lãnh Băng Tâm cố gắng tìm mọi cách luồn lách để tránh khỏi sự truy đuổi của nhóm sát thủ. Nhưng chúng nó những 6-7 chiếc xe áp sát liên tục nên cô không thể cắt đuôi chúng được. Hơn nữa vừa lái xe vừa lo tránh bị súng bắn phải mà còn phải chống lại bọn họ nên rất khó khăn.
Cuối cùng Băng Tâm cùng Thiên Thiên chạy đến một đoạn đường núi.
"Chị mau xuống xe." Tâm xuống xe ôm theo tiểu Chính Thần chạy sang bên kia dắt tay Thiên chạy đi.
"Á." Đang chạy đến giữa đường Thiên bị trượt ngã một cái rất là đau
"Chị còn chạy được không, bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi." Tâm vừa đỡ Thiên Thiên vừa lo lắng nhìn về phía sau.
"Chị không sao, chúng ta chạy tiếp thôi." Thiên Thiên cố gắng chống chịu, cô biết mình và con trai chính là gánh nặng của Tâm.
Nếu là đi một mình có lẽ Băng Tâm đã sớm thoát được từ lâu nhưng giờ lại phải lo cho Thiên và Chính Thần nên không thể thoát được.
Vậy là hai người tiếp tục chạy cho đến lúc đứng trước một bờ vực thẳm không còn đường để chạy nữa.
"Tôi xem các người còn chạy được đi đâu." Ảnh thâm độc nhìn một cô gái, một người phụ nữ mang thai và một đứa trẻ 5 tuổi trước mặt.
"Tại sao cô nhất định phải truy cùng giết tận chúng tôi chứ." Tâm lạnh lùng nói
"Tại vì chỉ khi các người chết tôi mới có thể ngồi vào vị trí nữ chủ nhân của nhà họ Lâm." Ảnh trả lời rất là hùng hồn
"Tôi sẽ rời khỏi vị trí đó, xin cô tha cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-lai-gia-dinh-me-lanh-khoc-bao-boi-thien-tai-cha-vo-si/491964/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.