Chiếc xe buýt đang bon bon trên đường, trên chiếc xe buýt đặc cách sang trọng khác biệt với các chiếc xe buýt khác được đặt riêng, chẳng những đẹp mà bên trong còn sang trọng do tập đoàn Dương thị tài trợ.
Nàng khẽ đưa đầu dựa vào khung kính cửa sổ, đầu đeo headphone, ánh mắt sau lớp kính dày cọp đờ đễn nhìn ra cảnh vực xung quanh bên ngoài, trên tay còn đang cầm cây viết cùng quyển tập.
Trúc Hồng khẽ khom lưng từ đằng sau giật chiếc headphone của nàng, nói “xuống xe đi, tới rồi a”
Nàng bất giác đứng lên, đầu đụng phải cốp xe “ai ui”, kêu ra tiếng la thảm thiết, liếc nhìn đằng sau, xoa xoa đầu “chị Thái Hồng chị đúng là biến thái mà, tới đâu mà tới”
Trúc Hồng làm bộ dạng ngây thơ vô số tội “ây, ai kêu em chẳng lo chăm chú làm việc của em, mà ngồi đơ đễn, nói đi tương tư ai”
Nàng hứ, ra vẻ chảnh chọe hất mái tóc dài vào mặt Trúc Hồng, giọng cao cao nói “chị mới tương tư đó”, nàng đặt mông ngồi ngay ngắn vào chỗ. Trúc Hồng khẽ xoa xoa mặt “bé con này, làm da mặt chị trầy hết rồi, em có biết mặt chị là quan trọng nhất không hả”
“yên tâm đi, với sắc đẹp ma chê quỉ ám của chị còn có tính cách ‘siêu cấp biến thái’, chẳng ai mà dám nói chị xấu cả”. Nàng nói xong câu này, cả xe đều cười vang. Nhưng da mặt Thái Hồng thì đã được huấn luyện ngay từ nhỏ, thử hỏi Trúc Hồng làm sao mà biết ngượng, kênh mặt nói “này bé con, thấy chị hiền không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-lai-hanh-phuc/1033904/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.