Tối đó, Biên Bá Hiền vẫn nắm chặt tay anh.
Đêm dần khuya, bất an trong cậu càng lớn, như sắp nuốt chửng cậu.
Ngẩng đầu nhìn nước thuốc trong bình còn bao nhiêu, sau đó cúi đầu hít sâu một hơi, xoang mũi cậu đầy mùi khử trùng, khiến cậu ho khan một lúc.
Thật ra, Biên Bá Hiền sợ bệnh viện.
Cấp ba năm ấy, mẹ cậu nằm trên giường bệnh trắng xám yếu ớt hít thở, bác sĩ kiểm tra một phen, trầm trọng hơn cậu nghĩ, mẹ cậu chỉ còn chút ít thời gian.
Khắc đó, Biên Bá Hiền cảm thấy, bầu trời sụp rồi.
Tuyệt vọng nhìn máy móc nhấp nhô, cảm giác sợ hãi tự nhiên mà sinh ra.
Khi đó cậu nghĩ, có phải cậu là đứa bé không ai cần.
"Tít -"
Một tiếng chói tai vang lên, đánh thức thần kinh Biên Bá Hiền, toàn thân như bị trút hết sức lực, ngã khuỵu xuống.
Bác sĩ điều trị nghe tiếng thông báo, vội vàng vào xử lý, bên cạnh còn có vài y tá đỡ Biên Bá Hiền lên, bảo cậu ngồi lên ghế nghỉ ngơi.
Mọi người đều nói, khi một người bị sốc nặng, cơ quan cảm giác sẽ tạm thời mất tác dụng, đó là cách cơ thể tự bảo vệ.
Giờ khắc này, Biên Bá Hiền đang trong trạng thái đó.
Cậu sững sờ dám mắt vào chân giường màu xám bạc, như con rối ngồi thẳng lưng.
Qua lát lâu mới phục hồi tinh thần, nước mắt kiềm không được chảy dọc gò má, thấm ướt chiếc áo.
Kể từ ngày mẹ mất, Biên Bá Hiền không quay lại bệnh viện.
May là, tật xấu này tạm thời không còn.
Tưởng Hanh Vạn biết cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tim-vi-sao/485112/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.