Cơ thể hiện tại của Chu Diễn giống như bác sĩ nói, kỳ đ.ộng d.ục không còn mạnh như lúc ban đầu nữa. Hơn nữa lần này cậu có chuẩn bị, tiêm thuốc ức chế vào người xong, cơn khô nóng trong cơ thể lập tức giảm bớt.
Nhưng thiếu gia Chu chỉ lo mặt mũi. Từ lúc đó cho đến khi trời hửng sáng, cậu gần như không chợp mắt.
Khoảng 6 giờ sáng, khi tia nắng ban mai xé toạc màn đêm đen kịt, mang ánh sáng tới thì phòng của hai người vang lên âm thanh.
Tiêu Dịch dậy trước, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa ban công ra đi rửa mặt.
Chu Diễn vốn đã tỉnh rồi, nhưng sau khi nghe âm thanh vòi nước bên ngoài tắt đi, cậu mới lồm cồm bò dậy.
Tiêu Dịch cầm khăn đi vào phòng. Bước chân hắn hơi khựng lại, bất ngờ nói: "Dậy sớm thế?"
"Tôi vốn đâu có ngủ." Chu Diễn lẩm bẩm.
Dứt lời, Chu Diễn mới cảm thấy xấu hổ. Cậu nhìn Tiêu Dịch, nghi ngờ hắn dùng nước lạnh rửa mặt, mái tóc hắn hơi ướt, sắc mặt trắng hơn bình thường, lạnh lùng như buổi sáng vào cuối thu.
Sau đó Chu Diễn ngại ngùng hỏi: "Cậu cũng không ngủ được à?"
Tiêu Dịch treo khăn lên giá áo, nghe vậy thì hơi dừng lại, cuối cùng ừ một tiếng.
Không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc, hai người rất ăn ý không tiếp tục đề tài này.
Lúc sửa soạn xong cũng đã tới 7 giờ, cả hai cùng xuống lầu ăn cơm.
Bọn họ đụng phải đám Lương Đồng ở cầu thang.
"Ô hô, chào buổi sáng." Lương Đồng nhảy hai bước quàng tay qua vai Chu Diễn: "Hôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tin-tuc-to-cua-giao-thao-co-doc/2138489/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.