Dương Khả vờ như không nghe thấy câu nói của Đông Phong, cô xoay mặt đi, tiếp tục ngắm bầu trời rộng lớn đầy những vệt sáng rực rỡ. Đông Phong không mếch lòng, cũng không đòi hỏi cô phải đáp lại mình ngay. Anh nằm xuống bên cạnh Dương Khả, cùng cô đắm mình trong khoảng trời mà cả hai đã mơ ước từ lâu.
Một lúc lâu sau, trận mưa sao băng mở màn đã kết thúc. Đông Phong đốc thúc Dương Khả trở dậy tiếp tục nốt bữa tối. Hai người vừa ăn uống vừa trò chuyện thi thoảng lại cùng nhau ngả người ra thảm cỏ ngắm từng đợt mưa sao băng xen kẽ nhau. Vui vẻ tựa như hồi còn nhỏ, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, cười giòn tựa những đứa trẻ thơ.
Dương Khả luyến tiếc khoảng thời gian này, cô cứ nấn ná ngoài lều không chịu trở vào nghỉ ngơi. Nhưng Đông Phong sợ cô di chuyển cả ngày vất vả, mai lại phải trở về không nhỡ bão giông gì đó thì không có sức nên nhất định ép Dương Khả vào trong. Hai người dập tắt đống lửa, thắp đèn lên, chen chúc chung một chiếc lều. Đông Phong lấy túi ngủ đưa cho Dương Khả, yêu cầu cô vào trong đó nằm cho an toàn. Dương Khả lúc này còn chưa muốn ngủ đâu, cô híp mắt cười, dựng thẳng đèn pin lên sau đó kéo tay Đông Phong, cùng anh ôn lại những kỉ niệm hồi còn nhỏ xíu.
Chiếc chăn nhỏ bị giũ bung ra, Đông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-anh-lap-lanh-tua-anh-sao-troi/1950945/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.