p class="watch-page-fiction-content">Trịnh Kiệt Luân đang tập trung làm việc, bỗng nhiên anh cảm thấy có một ánh nhìn đăm đăm, Trịnh Kiệt Luân nâng lên mi mắt, con ngươi quét xung quanh cửa tiệm.Nhìn một vòng, không có bất kỳ ai trong tầm ngắm, phía trước nơi anh cảm giác được ánh mắt chỉ là hư không trống rỗng.Trịnh Kiệt Luân nhăn đầu lông mày, chẳng lẽ anh đã quá mức cảnh giác nên tự sinh ra ảo giác?Trịnh Kiệt Luân nhìn chằm chằm phía trước, bỗng chuông điện thoại vang lên, màn hình hiển thị là đại úy, anh không có thời gian để ý đến cảm giác kì lạ kia nữa, cầm lấy điện thoại chấp nhận cuộc gọi.Tinh Lạc chạy nhanh về phòng, đóng cửa lại, cô mở to mắt nhìn cánh cửa.Tại sao người đàn ông kia lại có mặt ở đây?Tinh Lạc lập tức nhớ lại vừa rồi, Doãn Linh có nói rằng con bé có khách đến.Người đàn ông kia là người quen của Doãn Linh sao?Tinh Lạc bối rối cắn môi, đôi mắt mở to, hai bàn tay rối rít lắm lấy nhau, lẩm ba lẩm bẩm."Làm...!Làm sao bây giờ..."Tinh Lạc muốn đi về nhà thì phải đi qua cửa tiệm phía trước, trừ khi người đàn ông đó rời đi thì cô mới có thể đi về nhà.Ơ mà!Tinh Lạc bỗng ngớ ra, giống như nghĩ ra thứ gì đó.Tại sao cô lại phải trốn nhỉ? Tại sao cô phải bối rối trốn khỏi người đàn ông kia chứ?Đêm hôm trước cô và anh ta có quan hệ, nhưng là quan hệ tự nguyên hai bên, anh ta là trai bao, việc phục vụ những cô gái là chuyện thường ngày của anh ta.Đêm hôm đó sau khi hoàn thành công việc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-anh-nhu-nang-am/2523053/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.