La Duyệt Kỳ dỗ dành con, muốn tách nó khỏi màn hình TV để đi ngủ, nhưng thằng nhóc kia không chịu nghe, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào màn hình TV, chỉ cần có người chạm vào nó một cái là nó lập tức khóc ré lên.
“Mạc Mạc, nghe ma ma nói, đi ngủ, được không?” Người nhà họ Mạc mời người đặt tên cho đứa bé, gọi là Mạc Hồng Văn, nhũ danh trực tiếp gọi là Mạc Mạc, đỡ phải suy nghĩ.
(Nhũ danh: tên gọi thân mật ngày bé, ví dụ như: Cún, Bống, Min…, theo dân gian thì đặt những cái tên xấu khiến đứa bé dễ nuôi, ít đau ốm quấy khóc hơn nhưng ngày nay mọi người thường đặt kiểu thuận mồm dễ thương.)
Kết quả là Mạc Hồng Văn béo lùn chắc nịch đứng trong chiếc xe học đi không thèm đếm xỉa tới lời dụ dỗ của La Duyệt Kỳ và bảo mẫu, còn thỉnh thoảng dịch chuyển hai bàn chân bé xíu.
Sau vài lần dụ dỗ, ánh mắt La Duyệt Kỳ đã híp lại, thằng ranh hư hỏng này luôn cố ý chọc giận cô, không ra tay là không giải quyết được vấn đề mà.
Dựa theo tính tình của cô thì cô không thèm dỗ nữa mà gập eo xuống giơ tay bế con ra khỏi xe tập đi, Mạc Văn Hồng lập tức vung tay kêu a a, vừa định khóc thì đã thấy ma ma nhìn mình chằm chằm, hai bên má bầu bĩnh non nớt của cậu lập tức đỏ bừng, tuy không dám khóc nhưng vẫn la to, thân thể uốn éo muốn La Duyệt Kỳ buông mình ra.
“Sao hả, mẹ còn không nói được con sao? Không được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-bien/306924/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.