Đôi mắt của y tràn đầy sự điên cuồng cố chấp: "Ta không có! Nàng không yêu Hoắc Sanh, ngày đêm bị Lâm di nương kia kiếm chuyện, ta là đang cứu nàng! Cứu nàng chạy thoát! Ta có gì sai!"
Ta cười lạnh đẩy cánh tay y túm lấy tay ta ra.
Có thể do trên người y bị thương nặng, nên cứ thế trơ mắt nhìn ta đẩy tay y ra.
"Loan Loan, nàng giúp ta một chút."
"Còn thiếu một chút, ta sẽ có thể ngồi lên vị trí gia chủ của Hoắc gia rồi…"
Dáng vẻ gần như phát điên của y khiến trong lòng ta cảm thấy may mắn.
Còn may mà ta không rơi vào tình cảm sâu đậm giả tạo của y, nếu không ta sẽ cùng trầm luân dưới vực sâu với y, vĩnh viễn không thấy ánh nắng.
Ta không cần phải nhiều lời nữa, lấy một cái khăn từ trong n.g.ự.c ra.
Sau khi mở ra, nhét vào bên chân của Y.
"Tổ mẫu vẫn luôn gọi ta là “Kiều Nhi”, cho nên từ sau khi ta học được thêu thùa vẫn luôn thêu chữ “Kiều” trên góc khăn, sau này sau lễ hoa đăng lúc cập kê, ta đưa khăn cho một thiếu niên, tổ mẫu biết thì kêu ta sau này thêu chữ “Niên” trên khăn, tránh bị người khác lợi dụng."
Xích Ô run tay, nhặt chiếc khăn trên đất.
Chữ “Kiều” trên cái khăn kia, chướng mắt như thế, lại khiến y nghẹn ngào.
"Ta thực sự không biết, chỉ là đi ngang qua cứu ngươi, sao cứ phải nhớ nhung trong lòng mãi."
"Còn nữa, Đông gia đứng phía sau Kiều Nguyệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cam-sau-dam-gui-gam-nham-nguoi/1935595/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.