Ngày hôm sau Lý Thư Ý đã đi từ rất sớm, lúc Bạch Kính rời giường đã chẳng thấy người đâu, mà hắn ngay cả Lý Thư Ý dậy từ khi nào cũng không biết.
Xuống lầu Ninh Việt đã ngồi bên bàn ăn, nhìn Bạch Kính mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành”. Bạch Kính đi đến bên người cậu ta, thấy thần sắc cậu ta không tồi, cũng cười mà đáp lại một câu.
Bác Ngô cho người bưng bữa sáng tới, Bạch Kính: “Y đi khi nào?”
Từ ‘y’ này đương nhiên là chỉ Lý Thư Ý, bác Ngô lắc đầu nói ông cũng không rõ lắm.
Bạch Kính trầm mặc một chút, lại hỏi: “Tay của y là chuyện như thế nào?”
Bác Ngô thở dài trong lòng, Lý Thư Ý bị Thương đã mấy ngày rồi, bây giờ Bạch Kính mới chú ý tới. Ông phỏng đoán một chút rồi đáp: “Hẳn là ngày đó ở tiệc mừng thọ của Bạch Vĩ Phương lão tiên sinh mà bị thương.”
Bạch Kính nhăn chặt mi không hé răng.
Ngày đó Lý Thư Ý rời đi trước, sau đó hắn lại đem Ninh Việt sốt cao đưa vào bệnh viện, lại ở bệnh viện một đêm, trên đường Lý Thư Ý có gọi điện thoại tới, hắn đã đưa cho Tả Minh Viễn tiếp.
Ninh Việt vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng chỉ lắng nghe, lúc này thấy Bạch Kính trầm tư không nói lời nào, liền gắp một miếng gạch cua bỏ vào trong chén của hắn, cười nói: “Nếm thử cái này, cái này ăn rất ngon.” Bạch Kính giống ông nội của hắn, vẫn luôn thích kiểu ăn sáng của người Trung Quốc, đây là cậu ta cố ý cho người làm.
Bạch
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-chung-tinh-cuoi/2220621/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.