“Đã tính đường lui rồi hả?” Hạ Giai Ngôn hỏi, khuỷu tay khẽ chạm vào người Lục Tiệp. “Anh không sợ em liều mạng với anh à?” Lục Tiệp khôn ngoan nắm lấy hai tay cô để tránh bị tấn công thêm: “Có gì phải sợ, dù sao chúng ta cũng đã là của nhau rồi.” “Lục Tiệp à, càng ngày anh càng ghê gớm.” Hạ Giai Ngôn rùng mình. “Ghê gớm chỗ nào?” Lục Tiệp cười, “Đây gọi là cảm giác của tình yêu đầu đấy.” Sau khi phim truyền hình kết thúc, Lục Tiệp đưa Hạ Giai Ngôn về nhà. Trước khi cô xuống xe, anh còn dặn: “Lần sau đừng ở một mình với bác sĩ đó nữa. Nếu anh ta hiểu lầm thì em sẽ làm tổn thương người ta đấy.” “Không đời nào!” Hạ Giai Ngôn đóng sầm cửa xe, vẫy tay chào tạm biệt. Dù nói vậy nhưng về đến nhà, cô vẫn gọi điện cho Chiêm Tuệ để kể về tình hình giữa mình và Cao Lập Hàm. Điện thoại được kết nối nhanh chóng, nhưng người nghe máy lại là anh trai Hạ Giai Mặc… “Anh gọi về nhà mà không ai bắt máy.” Giọng anh trai có chút nghiêm túc. Đang nằm trên sofa, nghe thấy giọng anh, Hạ Giai Ngôn vội ngồi dậy: “Em đi ra ngoài, vừa mới về tới.” Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi hỏi: “Đi với Lục Tiệp à?” Cô do dự vài giây rồi quyết định nói thật: “Vâng ạ.” “Hai đứa quay lại với nhau rồi à?” Anh trai không tỏ ra ngạc nhiên. Hạ Giai Ngôn hít một hơi sâu rồi thừa nhận. Hạ Giai Mặc hiếm khi im lặng lâu như vậy. Một lúc sau anh mới nói: “Ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840165/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.