Tại nhà Lê Thiệu Trì, cô bé Chúc Điềm trông hoạt bát và ngoan ngoãn ngay từ lần đầu gặp mặt. Chỉ sau một bữa cơm trưa cùng nhau, Hạ Giai Ngôn nhanh chóng nhận ra cô nhóc này thực ra không khác gì Lê Dục, đúng chuẩn một “tiểu quậy” chính hiệu. Lúc này, cô mới hiểu vì sao Lê Thiệu Trì luôn vui vẻ nhưng lại kèm chút trăn trở. Quản lý hai nhóc con vừa nghịch ngợm vừa lanh lợi như thế, quả thật cần rất nhiều tâm sức. Sau bữa trưa, Lê Thiệu Trì dẫn Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn vào thư phòng để tiếp tục bàn về các công việc liên quan đến công ty mới. Phương án của Lê Thiệu Trì làm Lục Tiệp rất yên tâm, thậm chí hài lòng. Anh chỉ đưa thêm vài góp ý về vấn đề thiết lập các chi nhánh ở các cảng biển. Khi những hạng mục quan trọng nhất đã được xác định, Lục Tiệp quay sang hỏi Hạ Giai Ngôn: “Em có ý kiến gì không?” Hạ Giai Ngôn cười đáp: “Hai người đã lên kế hoạch hoàn hảo như vậy rồi, em có muốn bới lông tìm vết cũng không được.” Lê Thiệu Trì nhìn hai người họ, ánh mắt đầy ý cười: “Xem ra tôi nhờ phước người khác nên mới được nghe lời khen thế này.” Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói, Hạ Giai Ngôn cố ý bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ai nhờ ai mà được phước thì còn phải xem lại.” Cả ba cười đùa một lúc, thì cánh cửa thư phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ rất nhẹ. Lê Thiệu Trì lập tức ra hiệu cho Lục Tiệp và Hạ Giai Ngôn im lặng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840179/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.