Điều đầu tiên khiến Hạ Giai Ngôn nhận ra có điều bất ổn không phải là tiếng rên nhỏ của Lục Tiệp, mà là cách anh theo bản năng né cánh tay của cô. Cô lập tức rút tay lại, ánh mắt lo lắng, rồi hỏi: “Anh cũng bị thương à?” Lục Tiệp khẽ xoay vai một chút, giọng điệu nhẹ tênh: “Không sao đâu, chỉ là bị va chạm một chút thôi.” Ngay từ khi nghe hai người nói chuyện, Hạ Giai Mặc và Chiêm Tuệ, đang đi phía trước, đã nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Hạ Giai Mặc lên tiếng: “Em vẫn chưa kể với Giai Ngôn chuyện cánh tay của Lục Tiệp bị thương sao?” Chiêm Tuệ khẽ cười, đáp lại: “Anh cũng đâu nói gì. Lúc nãy họ vào cùng nhau, em còn tưởng Lục Tiệp đã nói rồi.” Dựa vào phản ứng vừa rồi của Lục Tiệp, Hạ Giai Ngôn không tin chỉ là “va chạm nhẹ”. Cô định kéo tay áo anh lên để kiểm tra, nhưng Lục Tiệp nhanh chóng đè tay cô lại, hạ giọng trêu đùa: “Nơi công cộng mà làm vậy, chẳng phải làm tổn hại thuần phong sao?” Hạ Giai Ngôn định dùng khuỷu tay hích nhẹ vào anh, nhưng ngay lập tức dừng lại để tránh làm anh đau thêm. Cô nghiêm giọng hỏi: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?” Lục Tiệp cười như chẳng có gì quan trọng, nói nhỏ: “Anh trai em lâu lắm rồi không rèn luyện, thân thủ yếu quá, thế là anh đành ‘vinh dự’ bị thương.” Trước đó, khi Hạ Giai Mặc và Cao Lập Hàm vừa xử lý xong vết thương, Chiêm Tuệ đã vội vàng chạy tới bệnh viện. Nhưng sự tức giận trong lòng Hạ Giai Mặc vẫn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cu-khong-ru-cung-toi/2840181/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.