Trác Viễn đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại.
Gã chớp chớp mắt khó thể tin nổi, suýt chút nữa đã gửi lời mời kết bạn. Nhưng gã lập tức kìm lại rồi nhét phứt điện thoại vào túi áo khoác.
Khi người ta đắm chìm trong cảm xúc của mình, mọi chuyện trong hiện thực dường như trở nên mơ hồ.
Mặc dù hai người đã ly hôn, mặc dù gã đã nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ Văn Kha mang thai đứa con của Hàn Giang Khuyết, nhưng vào giây phút vừa rồi, trong lòng gã chỉ còn hình ảnh mình và Văn Kha dựa sát bên nhau thật dịu dàng.
Nhung nhớ và luyến lưu quá đỗi mãnh liệt, mãnh liệt đến mức gã thà mù quáng tin chắc rằng Văn Kha sẽ kết nối tình cảm một cách bí ẩn với gã.
Nhưng lời nhắc nhở nho nhỏ của hệ thống đã hoàn toàn đánh nát ảo tưởng của gã. Trác Viễn như bị bạt tai một cái thật mạnh, mặt cũng nóng bừng lên ngay trong trời đông lạnh giá.
Văn Kha rời đi một cách lặng lẽ và bình tĩnh, chẳng hề buồn bã, chẳng hề trở trăn, giống như một cơn gió lướt qua trong màn đêm rồi tiêu sái bay về phía một mùa xuân khác trong cuộc đời.
Trên thế giới này thứ buồn cười nhất không gì bằng kịch một vai.
Gã còn đứng tại chỗ nghĩ suy đủ điều, nhưng người kia đã sớm vân đạm phong khinh.
Trác Viễn vội vàng chui vào xe đóng cửa lại như sợ bị những người khác nhìn thấy một màn này, gã thở dốc một chốc lát, bỗng nhiên đấm một cú thật lực lên vô lăng.
Cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cuoi/2312398/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.