Đã lâu lắm rồi Trác Viễn không nhìn thấy Văn Kha. Nhưng chẳng hiểu sao thời gian này gã thường xuyên nhớ đến người từng gối ấp tay kề với mình.
Nhớ đến nụ cười ấm áp của Văn Kha, và cả giọng điệu dịu dàng cùng trầm ổn khi nói chuyện.
Sau khi ở bên Tưởng Nam Phi, lúc kết thúc thời kỳ ngọt ngào ngắn ngủi, gã dần dần trở nên mệt mỏi. Có đôi lúc nghe thấy giọng nói đột ngột cao chói tai của Omega, gã sẽ không kìm nổi muốn gào thét lại.
Cảm giác này khiến Trác Viễn căm ghét, gã không thích bản thân không nhã nhặn thể diện thế này.
Khi còn sống cùng Văn Kha, gã chưa từng thế này bao giờ. Văn Kha không sắc sảo, cũng rất ít khi chỉ trích gã, cho nên gã có thể tỏ ra ôn nhu.
Văn Kha chỉ bình thản.
Bình thản... Đến mức giống như chưa từng thích gã, cũng chưa từng căm ghét gã.
....
Mặc dù đang khoác trên người bộ trang phục mùa đông, phần bụng nhô lên của Omega vẫn rõ ràng như vậy.
Rõ ràng đến mức chói mắt.
Văn Kha mang thai rồi.
Điều này hoàn toàn hiển nhiên, không thể nghi ngờ.
Nhưng sao Văn Kha có thể mang thai được?
Trác Viễn thực sự khó tin nổi, đầu gã đầy ắp những câu làm sao có thể.
Văn Kha đã ở cùng gã mười năm.
Mười năm, hơn ba nghìn ngày, hơn một trăm lần phát tình, vô số lần ký hiệu.
Nhưng dù vậy, Văn Kha vẫn mãi không mang thai.
Cũng vì thế mà gã đã từng lặng lẽ chán Omega này. Chính anh đã khiến gã phải chịu áp lực của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cuoi/2312406/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.