"Văn Kha, em không quan tâm đến mùi pheromone."
Hàn Giang Khuyết nhìn thẳng vào mắt Văn Kha. Đôi mắt đen của hắn vẫn trong veo hệt như mười năm trước, hắn vụng về nói: "Dù anh có là hươu cao cổ nước bọt thúi hoắc, em cũng yêu anh như cũ."
Văn Kha chớp chớp mắt, khóe miệng lại không nhịn được mà khe khẽ cong.
Cái hài hước và lãng mạn của Hàn Giang Khuyết đều khác hẳn với người bình thường, nếu là một người khác hẳn sẽ chẳng hiểu được mỗi câu nói kỳ quặc hay từng bức tranh của hắn.
Nhưng anh lại hiểu.
Từng câu từng chữ, anh đều hiểu.
Nói đến đây Hàn Giang Khuyết chần chừ một chút rồi mới nói tiếp: "Lúc sáng khi đến tìm anh, anh có nói với em rằng mười năm trước anh thực sự thích em, nhưng bây giờ anh đã thay đổi. Khi ấy, em đã nghĩ rằng mình hết cơ hội rồi. Văn Kha, em chỉ sợ anh vẫn chưa xác định. Kỳ thực nếu anh không chắc chắn lắm thì... Em vẫn có thể chờ."
"Không phải đâu Hàn Giang Khuyết, là khi đó anh chưa nghĩ rõ ràng." Văn Kha vội vàng lắc đầu phủ nhận. Anh nhìn ánh mắt có hơi mất mát của hắn, trong lòng lập tức bị nỗi xót xa bao phủ...
Gần như anh có thể chạm được nỗi bất an nơi đáy lòng Hàn Giang Khuyết.
Hàn Giang Khuyết, người sẽ một mình đi ngắm hươu cao cổ trong ánh tà dương buổi chiều hết lần này đến lần khác, người sẽ vì anh mà đến thành phố B lặng lẽ xem dự báo thời tiết...
Dù nhung nhớ mãnh liệt đến nhường ấy, hắn lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-cuoi/2312551/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.