🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ta đã hạ quyết tâm ly hôn.

 

Cho đến khi Cố Cẩn Ngạn mang Thành Nguyệt ra đe dọa.

 

Thành Nguyệt đã gần đến tuổi cập kê, chính là lúc quan trọng để bàn chuyện hôn nhân, nếu ta cố chấp hoà li vào lúc này, nhất định sẽ tổn hại đến danh tiếng của nàng.

 

Lúc này, ta bỗng nhiên do dự.

 

Trốn trong cái miếu nhỏ này quá lâu, lâu đến mức ta gần như không còn hứng thú bỏ trốn nữa.

 

Ta lo lắng cho Thành Nguyệt, nhưng cũng thực sự sợ hãi.

 

Sợ rằng một ngày nào đó, mình sẽ già ch-ếc trong hậu viện của Cố Cẩn Ngạn.

 

Cố Cẩn Ngạn thấy ta dao động, lập tức vỗ ngực thề thốt, đợi đến khi Thành Nguyệt gả cho nhà người ta tử tế, sẽ cùng ta đến nha môn ký giấy hoà li.

 

Mặc dù ta không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng bức bối.

 

Đang ngồi dưới hiên suy nghĩ lung tung, sau lưng dần dần vang lên tiếng bước chân.

 

Hóa ra là Kiều Nương.

 

Chỉ là hôm nay không hiểu sao, nàng ta không còn vẻ kiêu sa rực rỡ như thường lệ, chỉ mặc một chiếc áo thô màu nâu nhạt, đi dép đế bằng, không thêu thùa gì cả.

 

Nàng ta ngồi xuống bên cạnh ta.

 

"Tại sao phu nhân lại cau mày?"

 

Ta vẫn thường xem thường nàng ta, bởi vậy cũng không thèm để ý.

 

Kiều Nương lại không bận tâm: "Ta biết, ngài là vì Đại cô nương."

 

Nói xong, nàng ta nhẹ nhàng v.uố.t ve bụng mình, thở dài: "Nam nhân nuôi con chỉ tốn tiền, thỉnh thoảng trêu đùa một chút, bởi vậy coi trọng huyết thống ruột thịt hơn."

 

"Nhưng nữ tử nuôi con là thực sự dùng hết tâm huyết, cho dù có huyết thống hay không, đó cũng là con của chính mình."

 

Kiều Nương xuất thân từ lầu xanh, vốn dĩ nông cạn.

 

Câu nói của nàng khiến ta vô cùng kinh ngạc. Chưa kịp định thần, ta đã thấy nàng ta đặt hai tay lên bụng mình lần nữa, vẻ mặt hiện lên một tia đắc ý: "Nhưng theo thiếp nghĩ, con đẻ vẫn là tốt nhất."

 

Nhìn hành động của nàng ta, ta rốt cuộc cũng nhận ra vài điều kỳ lạ.

 

"Kiều Nương, hay là ngươi..."

 

Nữ tử cụp mắt xuống, nhưng không giấu được nụ cười: "Thiếp vừa mới bắt mạch, còn chưa được hai tháng đâu..."

Nghe vậy, ta im lặng.

 

Phủ Văn Xương chỉ có duy nhất một nữ nhi.

 

Nếu Kiều Nương có thể sinh con thuận lợi, ắt hẳn Cố Cẩn Ngạn sẽ vô cùng vui mừng. Tuy ta ghét hắn, nhưng không đến mức ghét con cái của hắn, lúc này chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy sao ngươi không báo cho Hầu gia sớm hơn?"

 

Kiều Nương nghe vậy, lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Thiếp không có nhiều bạn bè trong phủ này, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nói cho phu nhân trước thôi!"

 

"Trước đây, vì muốn da dẻ mịn màng, mụ mụ từng bắt chúng ta uống không ít thuốc hàn, cũng không biết thai này có giữ được hay không..."

 

Đây quả là một chuyện khó khăn.

 

Thấy ta nhẹ gật đầu, nữ tữ nheo mắt tinh tế nhìn vẻ mặt ta: "Nói ra cũng đúng, phu nhân đã vất vả vì Hầu phủ hơn mười năm mà không có con của mình, ôi, thật đáng tiếc..."

 

Hoá ra là đến khoe khoang với ta đây mà.

 

Ta ngoáy móng tay, vẻ mặt lạnh nhạt: "Không sao, khi nào ngươi sinh con, nó cũng chỉ có thể gọi ta là mẫu thân."

 

"..."

 

Ta đã đi xa cả mười dặm mà vẫn nghe thấy Kiều Nương ở phía sau dậm chân mắng chửi.

 

Nhưng nàng ta không biết, ta đã nuôi giúp Cố Cẩn Ngạn một Thành Nguyệt, sao có thể nuôi giúp hắn thêm đứa con nữa?

 

Hừ, đừng hòng mơ tưởng.

 

Mùa thu đã đến một cách lặng lẽ.

 

Thái hậu truyền lệnh, cho các phi tần, hoàng tử cùng đi lễ Phật tại chùa Hồng Ân. Đồng thời, bà cũng ra lệnh cho các phu nhân công hầu và nữ quyến đi theo.

 

Cố Cẩn Ngạn không thể chịu nổi hai thiếp thân làm ầm ĩ, đành phải đưa cả hai theo.

 

Xe đi nửa ngày, đã đến ngoại ô.

 

Dưới ánh bình minh rực rỡ, mái ngói lưu ly của ngôi chùa lấp lánh ánh vàng, hương thơm trầm hương thoang thoảng, thấm vào ruột gan. Dưới những bậc thang đá đan xen, một hàng xe ngựa hoàng gia trang nghiêm và lộng lẫy đang dừng lại.

 

Trong tông miếu, thứ bậc cũng rõ ràng.

 

Dưới sự dẫn dắt của các nhà sư, mọi người lần lượt vào điện Phật nghe kinh.

 

Thái hậu và các phi tần ngồi trên chiếu trên, các hoàng tử ngồi trên chiếu dưới. Nhìn mọi người xôn xao, chỉ nhìn chằm chằm vào những nữ nhân trẻ ở chiếu dưới, tôi hiểu ra ngay.

 

Lễ Phật chỉ là cái cớ, chỉ đơn giản là vì các hoàng tử đã đến tuổi lập gia đình, mượn cớ đến chốn linh thiêng để họ gặp gỡ nữ nhi nhà công hầu.

 

Ta đang quỳ ngoan ngoãn, bỗng nhiên cảm thấy lưng mình nóng rát.

 

Ngẩng đầu lên, ta thấy một nữ nữ mặc trang phục cung đình bên cạnh Thái hậu, nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu.

 

Chỉ thấy đôi lông mày cong như trăng liềm, má ửng Hồng Ânhư đào.

 

Nhìn quen quen.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.