"Ưm... Lâm Dục Thần! Anh có yêu Nhã Yên Ninh không vậy?"
Hỏi xong, tôi hồi hộp ngước mắt lên nhìn lão chờ đợi câu trả lời
Lâm Dục Thần nghe xong, đầu tiên là hơi ngạc nhiên sau đó lại khẽ cười
"Anh đã..."
"Dục Thần! Con bị bệnh à, sao rồi, đã đở hơn chút nào chưa?"
Nhưng là lời của lão chưa nói hết thì đã bị tiếng nói của mẹ tôi chặn lại rồi
"Mẹ? Sao mẹ lại ở đây"
Tôi nghệch mặt nhìn mẹ từ đâu bước đến ân cần hỏi han
"Con không sao, đầu đã hết đau rồi!"
Lâm Dục Thần cười cười trấn an bà
"Con nhỏ này! Hỏi thừa, đây là nhà mẹ, mẹ không ở đây thì ở đâu?"
Mẹ liếc nhìn tôi một cái sau đó lại quay qua hỏi lão
"Dục Thần con đã ăn gì chưa?"
"Dạ con ăn cháo rồi"
"Cháo? Ai nấu?"
Mẹ tôi đột nhiên quay sang nhìn tôi nghi ngờ hỏi
"Là Nhã Yên Ninh nấu đấy. Khi không chị ta..."
"Hả? Là Yên Ninh à, cũng đúng Yên Ninh nấu thì mẹ yên tâm rồi. Chứ nếu mà để An Di nấu thì thực sự có lẽ sẽ làm bệnh của con thêm nặng hơn!"
Trời đất! Mẹ ơi, Sao nở lòng nào mà đối xử với con như thế?
Nghe xong câu nói của mẹ tôi càng ảm đạm hơn
Mắt thấy lão ngồi đó nhìn tôi cười, trợn mắt lên hung hăng liếc lão, ý tứ như muốn nói rằng
Anh mà con cười nữa, em sẽ nhào lên xé da mặt của anh ra đấy
Vậy mà có người nào đó làm ngơ ánh mắt của tôi vẫn cứ ngồi đó cười
"Được rồi! Mẹ và An Di về
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tinh-dau-la-em/1843315/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.